Thiên Quân Dao bước lại, nhìn trưởng tỷ của mình, trong phút chốc gần như không nhận ra được đây chính là tỷ tỷ Thiên Ngân Tuyết kiêu căng ngày trước.
"Tỷ...!tỷ?"
Đôi mắt lờ đờ nhìn lên, bộ dạng của Thiên Ngân Tuyết bây giờ thật là đáng thương a!
Trong sự mơ hồ vì mệt mỏi và đói bụng, cô ta lơ mơ nhìn thấy khuôn mặt của Thiên Quân Dao.
Điều đó liền khiến cô ta trở nên nổi điên mà lao lên đẩy Quân Dao xuống đất thật mạnh.
Như một con thú hoang, cô ta như muốn xé nát Thiên Quân Dao ngay lúc ấy.
May mắn thay lính canh giữ chặt lại, cô ta không ngừng hét lên:
"Con khốn Thiên Quân Dao, cả ngươi và mẹ của ngươi đều là đồ khốn kiếp, đều là một đám phản bội"
Thiên Quân Dao đứng lên, nghe không hiểu lời của Thiên Ngân Tuyết, nàng hỏi lại:
"Phản bội?"
Không hiểu làm sao hai chữ này lại khiến Quân Dao chú ý hơn bất cứ lời khó nghe nào của Ngân Tuyết.
"Phản bội, một đám người phản bội.
Phụ thân giết một kẻ phản bội như thế rất đáng.
Thiên Quân Dao, tương lai chắc chắn sẽ đến lượt ngươi"
"Ta nguyền rủa ngươi cả đời không được hạnh phúc, Thiên Quân Dao!"
Ngay cả khi lính đã lôi cô ta vào lại bên trong Thiên Lao, lời chửi rủa của cô ta vẫn vang vọng ra, đến tận tai của Thiên Quân Dao.
Cái gì mà "phụ thân giết kẻ phản bội" chứ? Lời nói này của Thiên Ngân Tuyết là có ý gì?
Thiên Quân Dao vốn muốn đi vào hỏi cho ra lẽ ngọn ngành chuyện này nhưng lính canh đã ngăn lại:
"Không có lệnh, bất kỳ ai cũng không được vào!"
Thiên Lao không giống như nhưng ngục giam khác, đây là nơi địa ngục trần gian.
Nếu không có lệnh đặc biệt hay lệnh bài, người lạ chắc chắn không thể tự ý đi vào.
Hôm nay nàng đến đây Âu Dương Vũ Mặc không hề biết nên giờ không thể vào được Thiên Lao.
Lại càng không muốn cho chàng ấy biết thêm nhiều chuyện tránh phiền phức.
Vẫn là nàng nên tự tìm cách khác thôi.
Cảnh Lam Cung.
Nghe thái giám báo, Âu Dương Vũ Dịch đang đọc sách trong thư phòng liền đứng bật dậy, mắt sáng rỡ ra.
"Ngươi nói sao? Mặc