Ngày hôm sau, Tử Trạch ở Thượng Lan Cung nhận một bức thư thay cho chủ tử.
Trên bìa ghi ba chữ "thư hòa ly".
Đến Phật Tâm Cung, thị vệ không cho hắn vào.
Âu Dương Vũ Mặc còn chưa quay về, Mặc Vương phi rời đi, kẻ dưới như hắn phải làm sao?
Đi đi lại lại trước cửa cũng hơn một canh giờ.
Mặc cho nhiều lần thị vệ đuổi đi, Tử Trạch vẫn xin Hoàng Thái hậu để được gặp Mặc Vương phi.
Nhưng đáp trả lại chỉ là câu nói:
"Phật Tâm Cung không có Mặc Vương phi.
Nam Triều không còn Mặc Vương phi"
Nhớ trước khi Vũ Mặc rời đi, vẫn luôn căn dặn hắn chăm sóc tốt cho Từ Lan Hoàng hậu, chú ý đến Thiên Quân Dao, không để nàng chịu uất ức gì.
Chỉ mới hai ngày sau khi hắn rời đi, thư hòa ly lại chính tay Thiên Quân Dao gửi đến.
Nếu không nhận được lời giải thích, e là Tử Trạch không thể phục mà rời đi được.
Đàm Bì Bì đứng bên trong, thấy hắn đứng đấy cũng đã rất lâu rồi.
Rốt cuộc là chủ tử hòa ly, thuộc hạ lại không yên lòng sao?
Nhớ đến câu Tử Trạch từng nói.
Nếu cô quay lại, thực sự hắn sẽ đợi cô sao? Nếu Thiên Quân Dao quay lại, Vũ Mặc còn đợi nàng hay không?
Nhìn thấy Đàm Bì Bì bước ra, Tử Trạch liền vui mừng.
Nghĩ rằng có lẽ hai nữ tử bọn họ chỉ là đang đùa thôi.
Nhưng câu nói của Đàm Bì Bì chính là dứt khoát cho bức thư kia:
"Đây là cách cuối cùng mà ta yêu chàng"
Quyết định này không chỉ riêng Tử Trạch.
Đến cả Đàm Bì Bì cũng mất rất nhiều lời nhưng lại chẳng thể thay đổi được nó.
"Nếu không thể danh chính ngôn thuận yêu chàng, có thể để chàng đứng lên đỉnh vinh quang, chính là cách ta yêu chàng lần cuối cùng"
Rõ ràng là miệng cô ấy cười, sao nước mắt lại rơi đến đau lòng như thế?
Lúc đấy Đàm Bì Bì chỉ muốn ôm lấy người con gái nhỏ bé đang cố gồng mình vào lòng.
Nhưng dáng vẻ của cô ấy bây giờ chính là dáng vẻ của ta năm xưa, ta có tư cách gì mà an ủi cô ấy.
"Đây sẽ là lần đầu