“Mọi chuyện ở đó ra sao ?” -Trịnh Tử Hoàng lo lắng.
Giang Cẩn Minh đan hai tay vào nhau, rồi nghiêm nghị :
“Có vẻ không khả quan lắm.
Nếu muốn biết, chỉ còn cách đi kiểm chứng.
Nhưng bây giờ, bên đó đang có nội chiến, thêm thay người liên lạc của chúng tôi đã hi sinh, tôi không thể biết chính xác thêm thông tin nào nữa”.
Trịnh Tử Hoàng thở dài : “Được rồi, cảm ơn rất nhiều.
Tôi sẽ báo cáo về trụ sở để xuất phát tới Syria”.
“Này, anh có suy nghĩ thấu đáo không đấy ? Còn Tử Mặc thì sao ?”
“Nếu là anh, giữa Anna, vợ anh và nhiệm vụ, anh sẽ lựa chọn điều gì ?” – Trịnh Tử Hoàng nhìn về phía hai đứa trẻ đang trò chuyện râm ran.
Đối với ông, ông không có lựa chọn cho việc này, huống hồ gì là cho thời gian để quyết định.
“Tôi hiểu.
CIA chúng tôi chỉ cung cấp được chừng ấy thông tin.
Chúc anh may mắn” – Giang Cẩn Minh gật đầu.
Trịnh Tử Hoàng bất giác nở nụ cười :
“Cảm ơn anh, vì đã đưa Anna tới đây.
Đây là lần đầu tiên tôi thấy con trai tôi cười vui như thế.
Sau khi mẹ thằng bé hi sinh, tôi vì lo sợ nó gặp nguy hiểm, nên lúc nào cũng gò bó, trói chặt nó trong căn nhà này.
Có lẽ nhờ Anna, nên thằng bé mới vơi bớt đi cảm giác cô đơn.
Thằng bé vốn hướng ngoại mà.
Có điều, cũng đã lâu rồi tôi không thấy thằng bé thoải mái như vậy.
Từ khi mẹ nó mất, cộng thêm việc không có bạn bè, có lẽ đã ít nhiều làm thằng bé trở nên lầm lì trong một khoảng thời gian như thế”.
Giang Cẩn Minh nhìn ra vườn, trông thấy nụ cười vui vẻ của con gái, ông có cảm giác lo lắng.
Ông bộc bạch với Tử Hoàng :
“Có lẽ anh nói đúng.
Giữa việc bảo vệ nụ cười của con mình với nhiệm vụ cấp thiết, chúng ta không có lựa chọn...”
......
“Bố ơi....Sau này chúng ta có tới đây nữa không ạ ?”
Giang Cẩn Huyên bần thần trước cửa.
Đã đến giờ ra về.
Đây là lần đầu tiên cô chơi vui đến vậy.
Vì trước đây, do tính chất công việc của bố mẹ, mà cô thường xuyên chuyển trường, lại không dám tiếp xúc với bạn bè, vì lo rằng sẽ lộ bí mật của