Dạ Hoa đi theo phía sau Mặc Uyên, ngoài miệng lặng lẽ lộ ra nụ cười ngọt ngào, trái tim nhỏ đập thình thịch liên tục, thân thể cũng kích động đến nhẹ nhàng run rẩy.
Dạ Hoa nỗ lực hít sâu làm nỗi lòng mình bình tĩnh trở lại, sợ sẽ bị Mặc Uyên phát hiện mình đang kích động.
Dạ Hoa nào biết, Mặc Uyên đưa lưng về phía y sớm đã bật cười.
Mặc Uyên đã phát hiện hơi thở của Dạ Hoa không ổn định, cũng biết Dạ Hoa đang nỗ lực làm cho nỗi lòng bình tĩnh lại.
Cho nên mới không quay đầu lại, để Dạ Hoa từng bước đi tới.
Mặc Uyên trong lòng cảm thấy Dạ Hoa rất đáng yêu, không nghĩ tới Thái tử Dạ Hoa ngày thường nghiêm túc điềm tĩnh, vậy mà ở trước mặt ca ca ruột của mình, sẽ căng thẳng như thế.
Nghĩ đến đây, Mặc Uyên thật sự muốn xoay người lại xoa đầu Dạ Hoa.
Nhưng sợ Dạ Hoa sẽ càng thêm khẩn trương, liền nhịn xuống.
Đi đến ao sen, Mặc Uyên dừng bước chân, nhìn từng đóa hoa sen trắng, nghĩ đến hoa sen vàng mình đã từng ngày ngày đêm đêm nuôi dưỡng, lại nghĩ đến đệ đệ mong chờ mười mấy vạn năm giờ đang đứng ngay bên cạnh, trong lòng tràn đầy vui sướng.
"Chỗ này lúc trước chính là nơi đệ đã ngủ say.
Mà ta cũng đứng ở đây…" Mặc Uyên xoay người đối diện với Dạ Hoa, ánh mắt dịu dàng: "Đợi đệ mười mấy vạn năm."
Tâm Dạ Hoa bị câu "Đợi đệ mười mấy vạn năm" đó của Mặc Uyên hung hăng đập mạnh môt cái, trái tim bóp lại.
Y biết! Y biết Mặc Uyên đợi y mười mấy vạn năm, chỉ là chuyện này khi đích thân ngài nói ra, đánh sâu vào tình cảm của y, thật sự quá mãnh liệt!
Dạ Hoa hai mắt đỏ hoe nhìn Mặc Uyên.
Huynh ấy nói ra những lời này sao lại nhẹ nhàng như thế? Một tâm tư không nên có, lại cố tình người mà tâm tư khác thường ấy hướng tới, dịu dàng nói ra câu "Đợi mười mấy vạn năm".
Dạ Hoa rốt cuộc vẫn nhịn không được đi tới ôm lấy Mặc Uyên, gác đầu mình lên vai Mặc Uyên, cảm nhận được độ ấm của Mặc Uyên, lại phải tránh cho Mặc Uyên nhìn thấy hai mắt mình đỏ bừng.
Mặc Uyên không rõ vì sao cảm xúc của Dạ Hoa đột nhiên chùng xuống như vậy, cho nên cũng không biết khuyên thế nào.
Đành phải vươn tay ôm lại Dạ Hoa, một bàn tay đặt lên eo Dạ Hoa, một tay khác xoa xoa đầu Dạ Hoa, không tiếng động mà an ủi.
Nước mắt mà Dạ Hoa kìm nén hồi lâu, rốt cuộc vẫn rơi xuống khi Mặc Uyên ôm lại y.
Dạ Hoa giơ hai ngón tay lên vẫy vẫy, nước mắt trong mắt của Dạ Hoa chảy ra bị hút đi, nhao nhao ngưng tụ trên đầu ngón tay Dạ Hoa, lấp lánh phản chiếu ánh trăng sáng.
Dạ Hoa siết chặt cái ôm ấm áp, tham lam cọ cọ trên vai Mặc Uyên.
Mặc Uyên… Mặc Uyên! Nếu huynh đợi ta mười mấy vạn năm, vì sao chỉ có tình cảm huynh đệ? Mà ta cũng chỉ ngồi ở Vô Vọng Hải, nhìn trí nhớ của huynh qua mấy ngày, cứ như thế hãm sâu…
Đợi tâm tình bình phục, Dạ Hoa buông Mặc Uyên ra, thuận tiện lặng lẽ đem giọt nước đầu ngón tay bắn vào ao sen.
(´Д`。
Không giải thích vì sao mình đột nhiên lại như thế, Dạ Hoa vội vàng nói cáo từ Mặc Uyên: "Ta còn có chút việc cần xử lý, nên phải về trước rồi."
Mặc Uyên bất đắc dĩ, vốn định hỏi rõ vì sao Dạ Hoa lại như thế, biết Dạ đây là không muốn mình hỏi nhiều, chỉ có thể thở dài: "Nếu có chuyện, thì có thể nói cho đại ca."
Dạ Hoa yên lặng.
Không phải y không muốn nói, mà là biết nói như thế nào?
Mặc Uyên thấy Dạ Hoa vậy, nghĩ nghĩ, vươn tay nắm lấy tay trái của Dạ Hoa, vén ống tay áo rộng màu đen lên, lộ ra vị trí cổ tay.
Lại giơ hai ngón tay phải ra, sau đó lấy một giọt máu ở giữa mày của mình, vẽ lên cổ tay Dạ Hoa, trong miệng nhẩm vài thuật pháp.
Chỉ thấy giọt máu đó vòng quanh trên cổ tay Dạ Hoa, chậm rãi biến thành sợi mỏng, dung nhập vào máu thịt của Dạ Hoa.
"Đại ca?" Dạ Hoa thấy vệt đỏ trên cổ tay như trời sinh đã có, khó hiểu nhìn Mặc Uyên.
Mặc Uyên cười nói: "Đây là bí pháp chỉ có ta mới biết được.
Lúc trước, khi Mẫu Thần mang thai, còn phải sửa lại trụ trời, Phụ Thần sợ người xảy ra chuyện, liền tự nghĩ ra bí pháp này.
Nếu Mẫu Thần xảy ra chuyện gì, thì Phụ Thần sẽ có thể lập tức cảm ứng được."
"Cho nên huynh…" Dạ Hoa ngơ ngác nhìn vệt đỏ, trong lòng ngọt ngào vì Mặc Uyên suy nghĩ cho y, nhưng lại có một chút hổ thẹn khi đối với ca ca ruột sinh ra cảm tình khác thường.
Mới nếm thử hương vị tình yêu, lại phải thống khổ khi cuối cùng cũng chẳng có kết quả.
Đủ loại cảm xúc lẫn lộn với nhau, làm Dạ Hoa thở không nổi.
Mặc Uyên đem tay áo Dạ Hoa sửa sang lại cẩn thận, vừa nói: "Tuy rằng đệ có pháp lực nửa đời của Phụ Thần trong người, năng lực bản thân cũng không thể đo lường, nhưng đệ là đệ đệ ruột của ta, ta muốn bảo vệ đệ cho thật tốt."
Dạ Hoa nghe xong, tâm tình càng nặng nề.
Há miệng thở một hơi, vẫn nói: "Đa tạ đại ca…"
"Được rồi, đệ còn có việc muốn xử lý mà, ta cũng không giữ đệ lại nữa, mau trở về đi." Mặc Uyên buông tay Dạ Hoa ra, nhưng lại không chú ý thời điểm buông ra kia, động tác của Dạ Hoa dường như muốn bắt lấy thứ gì đó.
"Vậy Dạ Hoa trở về trước.
Xin đại ca chuyển lời đến Chiết Nhan và Bạch Chân, thứ lỗi Dạ Hoa đi không từ mà biệt."
"Ừm, đi đi." Mặc Uyên nhìn Dạ Hoa biến mất ở trước mắt, trong lòng tràn ngập ấm áp ─ có đệ đệ thật tốt.
Đọc thêm nhiều truyện ở # Т г u m T r u у e Л .V Л #
Quay đầu lại nhìn dòng nước trong ao sen, nhớ tới vừa rồi đã nhận lời ủ rượu cho Dạ Hoa, liền nâng bước đi về phía nguồn nước suối.
Lần này bế quan ít nhất cũng mất mấy năm, trước tiên đem rượu ủ cho tốt, dùng pháp thuật phong kín, có lẽ khi xuất quan, là có thể cùng Dạ Hoa uống rượu nói chuyện phiếm.
Dạ Hoa mới đến cửa Tẩy Ngô Cung, liền đụng phải tam thúc Liên Tống của y.
Mà Liên Tống là nhân vật nổi danh phong lưu nhất Tứ Hải Bát Hoang này, thông thấu nhất một chữ tình.
Liên Tống từng nói Dạ Hoa y nhân sinh không đủ viên mãn, chỉ vì y chưa bao giờ trải qua mùi vị tình yêu.
Lúc này Dạ Hoa không khỏi cảm khái, lời Liên Tống nói trước đây, quả nhiên có lý.
"Tam thúc." Dạ Hoa cung kính thi lễ.
Liên Tống lắc lắc cây quạt trong tay, than vãn: "Dạ Hoa à Dạ Hoa, hiện giờ tìm con thật là càng ngày càng khó.
Ta tới Tẩy Ngô Cung mấy lần tìm con, vậy mà hôm nay mới tìm được.
Con đang bận cái gì thế hả?"
"Mấy ngày gần đây quả thật có rất nhiều chuyện bận." Nghĩ đến Kình Thương sắp phá chuông mà ra, Dạ Hoa cau mày nói.
Dạ Hoa nhìn Liên Tống: "Không biết tam thúc có