Trong Tẩy Ngô Cung, Dạ Hoa và Liên Tống ngồi ở hai bên đối diện, một người ngồi trên và một người ở phía dưới, hai người đều im lặng không lên tiếng.
Bầu không khí lúc này như đông cứng lại, im ắng, căng thẳng.
Khuôn mặt của Liên Tống từ trước đến nay đều mang ý cười hiếm thấy bình tĩnh như vậy, rốt cuộc nhịn không được, cứng đờ mà mở miệng: "Dạ Hoa, lời con vừa mới nói, là thật sự?"
Dạ Hoa ngồi ngay ngắn ở phía trên, sắc mặt khôi phục lại trầm ổn, mắt nhìn phía trước.
Nghe được Liên Tống hỏi chuyện, không chút do dự: "Thật sự."
Liên Tống từ chỗ ngồi nhảy dựng lên, ngữ khí bất đắc dĩ: "Đó là ca ca ruột của con! Tuy rằng chuyện đó đối với con là kiếp trước, nhưng thật sự tính ra, Nhạc Tư chỉ là cơ duyên để cho con giáng thế, mà con là hoa sen hóa thân nhập vào thân thể Nhạc Tư, tẩu ấy mới thành mẫu thân của con!" Liên Tống lắc đầu, nhịn không được lớn phỏng đoán: "Nói không chừng, trong Tứ Hải Bát Hoang này, người có cùng chung huyết thống với con, e là chỉ có Mặc Uyên.
Huống hồ, con với ngài ấy có gương mặt giống nhau, con lại có cảm tình với ngài ấy, đúng là nghiệt duyên!"
Dạ Hoa yên lặng kéo ra tay áo trái, lại không thấy vệt đỏ kia, sửng sốt một chút, đem tay áo kéo lại, tâm tình có chút chùng xuống nói: "Tam thúc, thúc nói con đều hiểu, trong Tứ Hải Bát Hoang chỉ có thúc và con biết chuyện này.
Cũng bởi vì vậy, con sẽ làm đệ đệ tốt của Mặc Uyên."
Liên Tống một trận đau lòng, đi đến bên cạnh Dạ Hoa, vỗ vỗ vai y thở dài: "Khổ cho con…"
Dạ Hoa chua xót cười.
Sau đó hít sâu một hơi, sửa sang lại tâm tình nói: "Để Dực Quân vào đi, con không thể an tâm được, chuyện Kình Thương nên sớm chút giải quyết thôi."
"Được." Liên Tống lại vỗ vỗ vai Dạ Hoa, đi tới ngồi xuống, cho người mời Dực Quân đến.
Dực Quân lần nữa bước vào chủ điện (sảnh chính) cung kính hành lễ: "Thái tử điện hạ, Tam điện hạ." Dực Quân không dám ngẩng đầu, Thiên cung này không chỉ có nhiều quy củ, mà bí mật cũng nhiều, lấy giai phẩm của y, vẫn là thành thành thật thật thì tốt hơi.
(Ultr Dực Quân của mị Ó╭╮Ò)
Dạ Hoa ngồi ngay ngắn ở phía trước, mời Dực Quân ngồi xuống: "Dực Quân mời ngồi."
"Tạ Thái tử điện hạ." Dực Quân đi lên trước ngồi chỗ phía bên phải, lúc bước đi còn thi lễ với Liên Tống.
Dạ Hoa chờ Ly Cảnh ngồi xuống rồi mới nói: "Ngươi lần trước nói có biện pháp đối phó Kình Thương, là biện pháp gì?"
Dực Quân chắp tay xuống bẩm báo lại với Dạ Hoa: "Đại ca, ta, còn có Tam muội của ta là người có huyết cổ do Kình Thương nuôi dưỡng.
Kình Thương nuôi chúng ta, là để chúng ta tăng thêm pháp lực, sau đó chỉ cần chúng ta chết đi, pháp lực toàn thân sẽ bị Kình Thương lấy hết."
Liên Tống giật mình: "Như vậy, ba huynh muội các người không phải đều để cho Kình Thương tu luyện sao?"
Dực Quân gật đầu: "Không sai.
Nhưng cũng bởi vì như vậy, ta mới có thể dùng máu của ta triệu hoán nguyên thần của Kình Thương.
Đợi ta triệu nguyên thần của Kình Thương tới, đem nguyên thần tiêu diệt, Kình Thương nhất định không có khả năng sống lại."
Dạ Hoa trầm tư, rồi sau đó hỏi Ly Cảnh: "Nếu dùng máu của ngươi triệu hoán nguyên thần của Kình Thương tới, ngươi sẽ thế nào?"
Ly Cảnh không ngờ thứ Dạ Hoa quan tâm đầu tiên lại là an nguy của y, trong lòng khiếp sợ nhưng rất cảm động, đối với vị Thái tử điện hạ này, cuối cùng trong lòng sinh ra một tia bội phục, ngữ khí càng thêm tôn kính: "Tạ Thái tử điện hạ quan tâm, Ly Cảnh sẽ không có việc gì." Y chỉ là dùng chút máu triệu hoán nguyên thần Kình Thương nguyên tới, chỉ một chút máu mà thôi, điều dưỡng vài ngày cho tối là được.
Dạ Hoa gật đầu: "Vậy thì tốt, chúng ta lập tức chuẩn bị huyết trận, đến lúc đó ngươi triệu nguyên thần Kình Thương tới, chuyện còn lại, cứ để cho ta."
Liên Tống vốn định đồng ý, nhưng đột nhiên nghĩ đến Dạ Hoa lúc đi lấy Thần Chi Thảo mà tu vi giảm đi, sốt ruột nói: "Dạ Hoa, lấy tu vi hiện tại của con, có thể tiêu diệt Kình Thương không?"
Dạ Hoa cúi đầu, y quả thật bởi vì đem tu vi của mình độ cho Mặc Uyên mà chỉ còn có nửa phần pháp lực, nhưng chuyện này không nên chậm trễ, giải quyết Kình Thương là việc cấp bách nhất.
.
Chap mới luôn có tại || TRЦмtrцу eИ.
V N ||
Liên Tống thấy Dạ Hoa im lặng, liền đề nghị: "Không bằng chúng ta đi tìm Đế Quân đi?"
Dạ Hoa lắc đầu, nhìn thẳng vào Liên Tống: "Nếu để Đế Quân biết chuyện này, Tứ Hải Bát Hoang đều sẽ biết."
Cũng phải, Dạ Hoa không muốn để Mặc Uyên nhúng tay vào chyện này… Nghĩ đến tình cảm Dạ Hoa khó có được kết quả, Liên Tống trong lòng thở dài, đầu to* hỏi: "Vậy phải làm sao bây giờ? Đừng đến lúc đó chưa tiêu diệt được Kình Thương thì con đã chết trước rồi."
Dạ Hoa đột nhiên giơ tay sờ lên cây trâm trên đầu, đem nó rút ra, kéo theo một mảnh tóc dài rơi xuống.
Dạ Hoa cẩn thận vuốt thân màu trắng trong suốt của trâm Linh Tố, nhàn nhạt nói: "Năm đó Mặc Uyên luyện chế trâm Linh Tố, chính là vì trận chiến với Kình Thương…"
Trên mặt Liên Tống lộ ra ý mừng: "Đúng vậy! Con có trâm Linh Tố mà, Mặc Uyên luyện chế Thần Khí, không có chỗ nào là không phải để chiến đấu, uy lực cường đại.
Nếu con mang theo nó đi đối chiến Kình Thương, tất nhiên sẽ có thể thắng!"
Dạ Hoa lắc đầu: "Con chưa bao giờ sử dụng qua trâm Linh Tố, không biết uy lực nó thế nào.
Chuyện đối chiến với Kình Thương, phải nên cẩn thận thì hơn.
Hôm qua con thấy một tấu chương bẩm tấu, gần núi Tuấn Tật ở Đông Hoang có một con Xích Diễm Kim Nghê thú tác oái."
Dạ Hoa ngẩng đầu nói với Ly Cảnh: "Ngươi đi bố trí huyết trận trước đi, ta dùng trâm Linh Tố tiêu diệt Kim Nghê thú, đợi ta thử năng lực của trâm Linh Tố xong, đến Đại Tử Minh Cung tìm ngươi."
"Dạ." Ly Cảnh biết Xích Diễm Kim Nghê thú đó, là vật cưỡi của đại ca y, Ly Oán, mà đại ca y bị y nhốt ở nơi Cực Hàn, nó lại trốn khỏi Dực Giới.
Không ngờ nó thế mà trắng trợn tác oai xuất hiện ở Phàm Giới, còn gây tai họa.
Bất luận như thế nào, Ly Cảnh đều hy vọng Xích Diễm Kim Nghê thú đó biến mất, cũng không nói cho Dạ Hoa lai lịch của hung thú này.
Mà lãnh ý chỉ, vội vàng trở về Đại Tử Minh Cung bố trí huyết trận.
Dạ Hoa và Liên Tống sau khi Ly Cảnh rời đi, cũng đến tẩm điện Thiên Quân.
Lúc này tẩm điện Thiên Quân ca vũ lượn lờ, Thiên Quân ngồi ở chủ vị uống rượu ngắm vũ, thích ý cực kỳ.
Thị vệ từ bên ngoài bước vào, bước chậm đến Thiên Quân bên cạnh bẩm báo: "Thiên Quân, Thái tử điện hạ và Tam điện hạ tới." (Họa đến nơi rồi