Xưa nay Đại Tử Minh Cung ngày ngày không khí âm trầm tối tăm, đột nhiên trên không trung xuất hiện kim quang, truyền ra một tiếng rồng gầm, rồi sau đó liền thấy một con Kim Long to lớn vòng quanh bay rời.
Nhìn kỹ, trên Kim Long còn mang theo một con Tiểu Hắc Long.
Thời điểm Yên Chi đi theo Hỏa Kỳ Lân trở về liền gặp được cảnh tượng này, trong lòng biết việc lớn không tốt, vội vàng chạy đến Đại Tử Minh Cung.
Đại Tử Minh Cung một mảnh hỗn loạn, trong không khí nồng mùi máu, bốn cây trụ trói thần sập, cây cối gieo trồng quanh Đại Tử Minh Cung đều bị nhổ tận gốc, nhưng vị trí trên mặt đất vốn là có một cái hố lại bị đất mới phủ lên, đủ để thấy được tình hình chiến đấu đã từng thảm thiết cỡ nào.
Yên Chi rơi nước mắt hét to: "Nhị ca! Nhị ca huynh ở đâu? Nhị ca!" Lúc trước tại sao cô phải rời khỏi Đại Tử Minh Cung? Tại sao lại muốn xuống Phàm Giới để hưởng thụ cuộc sống yên bình? Tại sao lại để nhị ca một mình ở Đại Tử Minh Cung gánh chịu hết mọi thứ? Hiện giờ, đại ca không biết ở nơi nào, mà ngay cả nhị ca cũng không còn nữa…
Yên Chi nhịn không được lớn tiếng khóc.
Hỏa Kỳ Lân cũng chảy nước mắt bước lên vỗ vỗ Yên Chi vai: "Tam công chúa, Nhị hoàng tử có nói, để ngài về kế thừa vị trí Dực Quân…"
"Hỏa Kỳ Lân!" Yên Chi xoay người bắt lấy hai tay Hỏa Kỳ Lân, trong ánh mắt tràn đầy mong đợi: "Ngươi đã nói, lần này Nhị ca và Thái tử Dạ Hoa của Thiên cung cùng nhau tiêu diệt phụ quân phải không?"
Hỏa Kỳ Lân thương tâm lau nước mắt gật đầu: "Dạ… Nhị hoàng tử biết Dực Quân tiền nhiệm sắp thoát khỏi Đông Hoàng chuông, liền đi Thiên cung tìm Thái tử điện hạ, cùng Thái tử điện hạ lên kế hoạch việc lần này…"
Yên Chi biết được đáp án lập tức buông Hỏa Kỳ Lân ra, sốt ruột chạy ra bên ngoài.
"Tam công chúa! Tam công chúa ngài muốn đi đâu?" Hỏa Kỳ Lân vội đuổi theo Chi Yên.
Yên Chi sốt ruột mà chạy nhanh, đầu cũng không quay lại trả lời Hỏa Kỳ Lân: "Thiên cung! Ta muốn đi tìm Thái Tử Dạ Hoa! Ta không tin Nhị ca cứ như vậy mà đi!"
"Tam công chúa! Thân phận chúng ta không lên được Thiên cung đâu! Bằng không ngài hãy làm nghi thức đăng cơ Dực Quân! Rồi hẵng đi Thiên cung!" Hỏa Kỳ Lân vừa nghe Yên Chi muốn đi Thiên cung, trong lòng càng nôn nóng, thân phận này của bọn họ, làm thế nào mà vào được Nam Thiên Môn?
Yên Chi bỗng nhiên dừng bước, sửng sốt trong chốc lát quay đầu chạy lại: "Mau, chúng ta lập tức tổ chức nghi thức đăng cơ Dực Quân!"
"A? Được!" Hỏa Kỳ Lân lại đi theo Yên Chi chạy trở về.
Chỉ cần công chúa thành Dực Quân, thì nó đã hoàn thành một nửa sự giao phó của Nhị hoàng tử.
Mặc Uyên hóa thành Kim Long mang Tiểu Hắc Long còn đang ở hôn mê bay lượn giữa mây.
Ngài từ khi ra đời vẫn chưa bao giờ hiện ra chân thân, chỉ là vì phải mang Dạ Hoa về Côn Luân Hư, ngài cũng không còn cách nào khác.
Hạ xuống đỉnh núi ngày ấy bài trí tiệc rượu, cẩn thận nhẹ nhàng đặt Dạ Hoa lên mặt đất, kim quang trên người Mặc Uyên chợt lóe, khôi phục hình người.
Mặc Uyên ngồi xổm xuống sờ sờ đầu tiểu Hắc Long long, liền ngồi ngay bên cạnh chờ y tỉnh lại.
"Sư phụ!" Lệnh Vũ thấy phía trên Côn Luân Hư có Kim Long bay tới, nhìn dáng vẻ như ngừng chỗ ngọn núi cao kia, liền đằng vân bay lên, không ngớ thế mà gặp được sư phụ cùng một con Hắc Long.
Lệnh Vũ hơi suy tư, giật mình nhìn Mặc Uyên: "Sư phụ, Kim Long vừa nãy…"
Mặc Uyên bình tĩnh gật đầu: "Là chân thân của vi sư."
Giật mình lùi về sau, Lệnh Vũ trong lòng nhịn không được mà có chút mừng thầm.
Tứ Hải Bát Hoang đều biết chân thân sư phụ là rồng, nhưng chưa bao giờ có người gặp qua.
Sư huynh đệ bọn họ nhàm chán cũng từng nghiêm túc thảo luận qua sư phụ là Kim Long, Bạch Long, Ngân Long hay là Hắc Long.
Không ngờ hôm nay mình may mắn nhìn thấy, đến lúc sư huynh đệ gặp nhau, hắn sẽ nói ra, không chừng thu hoạch được không ít ánh mắt hâm mộ nhỉ! Lệnh Vũ nghĩ như vậy, khóe miệng tươi cười càng lúc càng lớn.
"Ta còn đang suy nghĩ, là long khí của ai mà cường thịnh như thế, xông cả vào Thái Thần cung của ta." Đông Hoa đạp mây chậm rãi hạ xuống đất, khóe miệng gợi lên một tia cười trêu chọc nhìn Mặc Uyên.
Mặc Uyên từ trên mặt đất đứng dậy, đối với Đông Hoa bất đắc dĩ cười: "Xem ra vẫn là quá mức phô trương."
"Đế quân." Lệnh Vũ thu hồi tươi cười, nghiêm túc hành lễ với Đông Hoa.
Đông Hoa gật đầu đáp lại, Lệnh Vũ hướng về Mặc Uyên thi lễ, sau đó yên lặng lui ra.
Đông Hoa cười nói với Mặc Uyên: "Chiến thần Mặc Uyên chuyện quá phô trương còn ít sao?"
Mặc Uyên từ trước đến nay không đỡ được Đông Hoa trêu chọc, chỉ đành lắc đầu cười khẽ.
Ngài cùng Đông Hoa, Chiết Nhan đã là bạn tốt mười mấy vạn năm.
Trong ba người, Chiết Nhan nhìn như tản mạn, kỳ thật thích nhất lo chuyện bao đồng, thích chơi đùa; mà Đông Hoa mới thực sự là lãnh tâm lãnh tình, không thích quản việc, cho nên sau khi Tứ Hải Bát Hoang yên ổn mới truyền ngôi Thiên Quân, chỉ sống trong Thái Thần cung an nhàn.
Theo chính lời hắn là, muốn hòa hoãn một chút tính tình yêu thích giết chóc của mình.
Đông Hoa cũng không dễ dàng ra tay, là bởi pháp lực của hắn cất