Buổi sáng thái dương vừa ló dạng, Dạ Hoa liền mở mắt ra.
Đem tầm mắt chuyển hướng tới Mặc Uyên đã ở bên cạnh y cả đêm.
Điều chỉnh tư thế thoải mái một chút, Dạ Hoa liền bắt đầu hạnh phúc nhìn Mặc Uyên.
Mặc Uyên hơi thở đều đều, một mái tóc đen buộc chặt, người mặc sa bào màu đen lam, nếu không phải phát quan kim đồng vấn tóc rất có khí tức của võ giả*, thì ngược lại giống thư sinh văn nhược ở Phàm Giới.
Tầm mắt Dạ Hoa quét qua ngũ quan Mặc Uyên, nét mặt này rất giống y, nhưng cuối cùng vẫn có chỗ bất đồng.
Ngũ quan của Mặc Uyên càng có vẻ thành thục ổn trọng, không giống y, một bộ dáng thiếu niên lang.
Đôi mắt kia của Mặc Uyên, đã duyệt tẫn thế sự*, đối với hết thảy đều tràn ngập bao dung ôn hòa; đôi môi mỏng vừa phải, nếu cong lên một tia cười nhạt, càng khiến đôi mắt thêm dịu dàng…
Dạ Hoa nhịn không được mà nuốt nước miếng.
May mắn y là long thân, bằng không nếu bị Mặc Uyên phát hiện ra khuôn mặt nóng hầm hập này, tất nhiên sẽ vô cùng xấu hổ.
Không được không được, không thể nhìn được nữa, nếu không thật sự rất mất mặt mũi Thái tử Cửu Trùng Thiên.
Dạ Hoa đem xoay đầu rồng qua bên kia, không ngừng hít sâu để nhanh bình phục lại trái tim bé nhỏ.
Đã quyết định phải làm đệ đệ tốt của Mặc Uyên rồi, thế mà lại thất thố như vậy, cũng may Mặc Uyên vẫn còn ở đó…
"Làm sao vậy?" Đột nhiên giọng nói trầm ổn nhẹ nhàng của Mặc Uyên vang lên, toàn thân rồng của Dạ Hoa đều đông cứng lại.
Tuy rằng Mặc Uyên ngồi ở kia, nhưng thời thời khắc khắc chú ý tới tiểu Hắc Long ngủ say một bên.
Cho nên lúc Dạ Hoa tỉnh lại thì đã biết được, sợ Dạ Hoa một mình nhàm chán, Mặc Uyên định từ chỗ ngồi đứng lên, lại cảm nhận được tầm mắt nóng như lửa nhìn chằm chằm vào mình.
Nghĩ nếu mà lúc này mình mở mắt ra, liệu có thể dọa Dạ Hoa hay không, lại không ngờ rằng, Dạ Hoa nhìn nhìn, đột nhiên lộ ra vẻ hoảng sợ.
Mặc Uyên vươn tay khẽ vuốt đầu rồng nhỏ của Dạ Hoa, làm như không biết vừa nãy Dạ Hoa đã lén lút nhìn chằm chằm ngài, dịu dàng nói: "Là buồn chán quá sao?"
Dạ Hoa cố gắng thả lỏng thân mình, vì che giấu động tình vừa nãy, liền xoắn đầu rồng cọ cọ vào tay Mặc Uyên: "Đại ca, huynh đột nhiên xuất quan, sẽ không có vấn đề sao gì chứ?"
Haizz, nếu là ngày đó Mặc Uyên không gieo thuật pháp ở trên người y, thì y có thể an an tĩnh tĩnh tìm một chỗ tu dưỡng mấy ngày, đợi sau khi có thể khôi phục hình người liền
trở về Thiên cung.
Cũng không phải liên lụy đến Mặc Uyên sốt ruột xuất quan.
Mặc Uyên cười trả lời: "Vốn dĩ bế quan chỉ là vì nhanh chóng khôi phục tu vi, lỡ may khi Kình Thương thoát ra có một trận chiến.
Hiện tại đệ đã làm bị Kình Thương thương, chuyện bế quan, cũng không vội nữa." Có điều ngày ấy đột nhiên đình chỉ bế quan, quả thật là vì lo lắng cho Dạ Hoa khiến nỗi lòng không yên, thế nên có chút vấn đề, bất quá cũng không phải chuyện gì lớn.
Dạ Hoa trong lòng vui vẻ, mở to một đôi mắt rồng tròn xoe thẳng tắp nhìn chằm chằm Mặc Uyên, trong lòng thầm nói: Mặc Uyên, về sau nếu có điều gì phải hy sinh, ta đều sẽ làm.
Huynh chỉ cần ở Côn Luân hư này, ủ rượu, đọc sách là đủ rồi.
Bị Dạ Hoa yên lặng nhìn như vậy, trong lòng Mặc Uyên thế mà cảm thấy có chút thỏa mãn, xoa xoa đầu rồng của Dạ Hoa: "Dạ Hoa, nơi đây linh khí cực thịnh, đệ hãy điều chỉnh nội tức thật tốt đi, có lẽ ngày mai sẽ có thể khôi phục lại hình người đó."
Mặc Uyên nghĩ đến cái gì, khóe miệng nhếch lên: "Côn Luân Hư cũng không có việc gì, đợi đến khi đệ khôi phục hình người, chúng ta có thể đi Phàm Giới du ngoạn."
Cùng huynh đi Phàm Giới du ngoạn? Dạ Hoa kích động, râu rồng run run: "Được, bây giờ ta sẽ bắt đầu điều chỉnh nội tức, huynh chờ ta."
Nhìn Dạ Hoa lập tức nhắm mắt an tĩnh lại, Mặc Uyên bật cười, quả nhiên vẫn còn là một đứa trẻ, rất thích vui đùa.
Mặc Uyên lại không biết, trọng điểm Dạ Hoa vui vẻ là ở chỗ bốn chữ "Chúng ta cùng nhau" này.
Thiên cung, điện Lăng Tiêu, Đông Hoa ngồi vị trí của mình, nói cho Thiên Quân biết chuyện của Dạ Hoa và Ly Cảnh.
Bên dưới, Tố Cẩm theo Đại hoàng tử và Nhạc Tư nương nương đến thăm hỏi tình hình của Dạ Hoa lặng lẽ xoay chuyển tròng mắt.
Dạ Hoa hiện tại bị thương, ở Côn Luân Hư tu dưỡng, nếu mình đến Côn Luân