Thẩm Yến Trầm nhìn thấy meme mà Hàn Tử Dịch gửi qua, đầu tiên cậu ngẩn ra, sau đó đầu óc cậu suy nghĩ mà không chịu sự khống chế, nếu như chính miệng Hàn Tử Dịch dùng giọng nói trầm lắng từ tính nói với cậu một câu ngoan…
Có một số việc ngoài sức tưởng tượng, một khi để trí tưởng tượng bay xa dễ dàng sẽ nóng bừng toàn thân như bị lửa thiêu, toàn thân càng vì vậy càng xao xuyến hơn
Trước khi tình trạng phát triển đến mức không khống chế được, Thẩm Yến Trầm đỏ mặt hoàn hồn, chợt lắc đầu như muốn đem những suy nghĩ xa vời vứt ra khỏi đầu.
Cậu vội vã chạy đến phòng toalet tạt nước lạnh vào mặt mình, sau khi đầu óc tỉnh táo rồi, cậu mới ngẩng đầu nhìn gương mặt còn hơi ửng đỏ của mình trong gương, rồi đưa tay cố xoa xoa mặt
Chờ đến lúc nhiệt độ trên gương mặt hạ xuống, Thẩm Yến Trầm đi ra ngoài cầm di động lưu lại meme.
Sau ngón tay thon dài trắng nõn của cậu nán lại hộp thoại khá lâu, cuối cùng chưa trả lời lại.
Meme này, nếu gửi cho Sài Côn chỉ có một tình huống: Ngoan, cút đi cho bố.
Nhưng Hàn Tử Dịch không phải là Sài Côn, họ cũng không quá thân quen đến mức có thể đùa giỡn thế mà không tức giận, huống chi Hàn Tử Dịch chỉ gửi một meme như thế.
Nếu meme này còn có ý nghĩa đặc biệt nào đó thì không cần người khác, chính Thẩm Yến Trầm là người đầu tiên bác bỏ trước.
Hàn Tử Dịch là người thế nào, làm sao có thể chứ?
Tuy rằng tận sâu trong nội tâm cậu hy vọng có khả năng này, nhưng hoàn toàn không phải chuyện có khả năng.
Nghĩ tới nghĩ lui, Thẩm Yến Trầm kết luận Hàn Tử Dịch gửi meme này cho mình chỉ là coi cậu là bạn bè.
Giữa bạn bè, không có nhiều lòng vòng.
Làm bạn bè cũng tốt, chí ít thân hơn so với người xa lạ, ít nhất có thể nói vui đùa gì đó chút ít với nhau.
Sau khi Thẩm Yến Trầm tự thuyết phục bản thân xong lập tức đi vào phòng sách, bắt đầu giải quyết mớ bài thi còn lại với thái độ nghiêm túc.
Nam tử hán đại trượng phu, một lời như đinh đóng cột, nếu cậu đã nói ra rồi, cho dù Hàn Tử Dịch có nhìn thấy những điều này hay không thì cậu vẫn sẽ làm hết đề thi.
Đây là một lời hứa.
Thẩm Yến Trầm nói muốn làm đề thi thì rất chăm chỉ, chẳng qua thỉnh thoảng cũng sẽ thất thần chút xíu, thường liếc nhìn di động.
Không có tin nhắn mới cậu cũng không mất mác, tiếp tục vùi đầu làm bài.
Hễ cậu có thể nghĩ ra được gì thì đều viết vào đề thi.
Không biết đã trải qua bao lâu, giữa lúc cậu nhíu mày vắt óc suy nghĩ đề bài có ý gì thì bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa.
Thẩm Yến Trầm giật mình trong lòng sau đó vui vẻ, suy nghĩ bản năng là Hàn Tử Dịch.
Có điều cậu sống một mình đã một thời gian rồi, trước khi mở cửa sẽ nhìn ra ngoài qua mắt mèo.
Nhìn một cái đã thấy gương mặt vô cùng bình thường không có gì ngạc nhiên của Sài Côn.
Đây cũng không phải chế nhạo người ta, trong mắt của Thẩm Yến Trầm, ngoại trừ Hàn Tử Dịch, bất cứ người nào đều trông bình thường không có chút điểm nổi bật nào.
Sài Côn vừa định giơ tay chuẩn bị gõ cửa lần nữa thì cửa ở ra, Thẩm Yến Trầm đứng sau cánh cửa với vẻ mặt hầm hầm rất chi là thất vọng.
Sài Côn vừa nhìn thấy vẻ mặt này, không nhịn được nuốt nước miếng, với hiểu biết của cậu ta, mỗi lần Thẩm Yến Trầm của bọn họ thể hiện vẻ mặt này thì cho thấy tâm trạng không được tốt lắm.
Tâm trạng không tốt có nghĩa là nấm đấu sẽ không lưu tình chút nào, có nghĩa là có người sắp gặp hoạ.
Mà bây giờ, Thẩm Yến Trầm không đối mặt với kẻ thù gây cấn nào, chỉ có mình.
Sài Côn run rẩy nói: “Đại ca, là … là em.”
Thẩm Yến Trầm nhíu chân mày, quan sát cậu ta từ trên xuống dưới: “Tao có mù đâu, mày cũng không phẩu thuật thẩm mỹ.”
Hàm ý, đây chẳng phải lời vô nghĩa sao.
Sài Côn cười gượng, thỏ phài nhẹ nhõm trong lòng, đại ca vẫn là đại ca, nắm đấm tuyệt đối sẽ không rơi xuống người của người nhà.
Cậu ta thầm nghĩ như vậy, vui vẻ cười nói ngoài miệng: “Đại ca, anh đang làm gì vậy?”
“Không phải đã nói với mày rồi hả, tao đang làm bài.” Thẩm Yến Trầm nói với vẻ tức giận, hơi nghiêng người, ý bảo cậu ta vào đi.
Vẻ mặt của Sài Côn nứt ra: “Phải không, em còn tưởng rằng…”
Thẩm Yến Trầm nhướng mày lạnh lùng nhìn cậu ta, Sài Côn ngoan ngoãn đổi giọng: “Lúc đó em chưa tỉnh ngủ, còn tưởng rằng mình đang nằm mơ.
Đại ca đừng nói chi anh làm bài, cho dù mộng tượng hão huyền anh cũng có thể thực hiện được.”
Thẩm Yến Trầm cũng bất đắc dĩ với mấy lời chém gió đầy mồm của cậu ta, sau khi đóng cửa lại, dẫn người thẳng vào phòng sách.
Khi Sài Côn nhìn thấy bài thi bày đầy bàn, suy nghĩ đầu tiên trong đầu, fuck, hoá ra là thật, siu nghĩ thứ hai, thật sự không bị thứ gì ám đó chứ?
Thẩm Yến Trầm nhìn thấy vẻ mặt Sài Côn khiếp sợ khôn siết, trong lòng hơi đắc ý, cậu hất cằm về phía bài thi:“Tin rồi chứ.”
Cậu đắc ý không phải là bản thân làm bài thi, không phải trấn áp được Sài Côn, đắc ý chủ yếu là toàn bộ những điều này đều là công lao của Hàn Tử Dịch.
Nhìn vẻ kiêu ngạo của cậu, Sài Côn đờ đẫn nói: “Tin rồi.
Trước đây là em ngốc, bây giờ em biết em rất ngốc, sao lại không tin lời đại ca nói chứ.
Nếu suy nghĩ này không tốt không đúng rồi, em sửa ngay.”
“Phải, đừng bần nữa.” Thẩm Yến Trầm phất tay vô cùng chuyên nghiệp nói: “Đến đây, cùng làm bài tập nào, tao phân một nửa cho mày.”
“Không không…” Sài Côn quơ loạn tay từ chối: “Đại ca, anh làm đi, em không được đâu.”
Thẩm Yến Trầm nghiêm mặt: “Sao có thể nói bản thân mình như vậy chứ.
Hơn nữa mày đừng coi thường cái bàn này, đây chính là…” Đây chính là nơi học sinh giỏi Hàn Tử Dịch từng ngồi đó.
Nói đến điều quan trọng, cậu miễn cưỡng chuyển lời: “Đây chính là cái bàn không giống bình thường, có thể đốc thúc mày học đó.” Giống như cậu vậy, ngồi ở này tựa như cảm thấy Hàn Tử Dịch đang theo dõi cậu, tốc độ làm bài cũng nhanh hơn không ít.
Mặt Sài Côn như màu củi, vẫn không chú ý đến sự đổi giọng cứng nhắc của Thẩm Yến Trầm.
Cậu ta dở khóc dở cười nói: “Đại ca, không phải em không muốn học giỏi, chủ yếu là anh xem em đến mà hai tay trống trơn, đừng nói bài thi ngay cả cây bút cũng không đem theo.
Lần sau, em đảm bảo lần sau nhất định sẽ đem theo bài tập các môn cho đại ca kiểm duyệt.”
Thẩm Yến Trầm nhìn thoáng qua hai tay trống trơn của cậu ta rồi không nói gì thêm nữa.
Sau một hồi bịt miệng, Sài Côn nhìn nhìn thấy mình ở đây không có việc gì làm, cũng hạ quyết tâm, bèn nói với vẻ mặt trang trọng: “Đại ca, nếu anh muốn cố gắng học tập, em đây không quấy rầy anh nữa.
Em… em về cũng cố gắng học, đuổi kịp bước chân của đại ca, tuyệt đối không kéo chân sau anh, không thể có lỗi với nỗi lòng bồi dưỡng của anh được.”
Thẩm Yến Trầm kiềm chế trả lời hai tiếng, tiễn người vừa mới đón tiếp không được bao lâu.
Sau khi nhìn Sài Côn rời đi, Thẩm Yến Trầm đóng cửa lại.
Cậu biết Sài Côn lo lắng cho mình nên mới tới đây một chuyến, cả trường cũng chỉ có mỗi Sài Côn biết cậu thường sống một mình.
Thời gian đầu khi Sài Côn mới biết cũng rất lo lắng cho Thẩm Yến Trầm, dù sao cũng chỉ là một học sinh, nắm đấm có mạnh tới cỡ nào cũng chống không lại kẻ có ý hại người.
Nhận ra sự lo lắng của cậu ta, Thẩm Yến Trầm đã dẫn cậu ta đi bộ quanh khu chung cư mấy lần.
Sài Côn nhìn thấy bảo vệ khu chung cư bố trí cũng rất thoả đáng, cũng bớt lo.
Cho dù là như vậy, mỗi lần đụng dịp cuối tuần ngày lễ, Sài Côn đều sẽ gọi điện thoại cho cậu, nếu như cảm nhận có gì không đúng sẽ đến xác nhận tình hình một chuyến.
Cũng may bảo vệ gác cổng đều biết cậu ta, kho vào cửa lớn chỉ đăng ký một xíu là được.
Sài Côn vừa đến lại đi khiến cho tâm tình của Thẩm Yến Trầm hơi sa sút, ngồi vào bàn học lần nữa, cậu không còn tinh thần tập trung.
Cậu cắn bút nhìn bài thi, một chữ cũng không đi vào đầu.
Ngồi ngẩn ra gần vài phút, Thẩm Yến Trầm đè toàn bộ tâm tình xuống tận đáy lòng.
Cậu thất thần đứng lên mở đèn, sau đó ngồi xuống bàn chấn chỉnh cầm bút tiếp tục phấn đấu.
Nhưng phấn đấu không bao lâu, tiếng gõ cửa lần nữa vang lên.
Thẩm Yến Trầm cho rằng Sài Côn quên gì đó, cậu đi tới nhìn qua mắt mèo thì nhìn thấy mặt của Hàn Tử Dịch.
Cậu mở cửa bất thình lình, nhìn thấy Hàn Tử Dịch cậu kinh ngạc mừng rỡ nói: “Sao lại là cậu?”
Mày kiếm đầy nam tính của Hàn Tử Dịch nhướng lên, khẽ cười nói: “Cậu cho là ai?”
“Không phải, tôi tưởng Sài Côn, cậu ấy vừa mới rời đi mấy phút trước.” Thẩm Yến Trầm vừa lưu loát mở cửa vừa trả lời không chút do dự.
“Sài Côn?” Hàn Tử Dịch vừa lên tiếng thắc mắc vừa đi vào phòng.
Thẩm Yến Trầm: “Là cái đứa đứng trên sân thượng lần trước, tên thật của cậu ta Sài Hoả Vương, biệt danh là Sài Côn (khúc củi).”
Ấn tượng khá mơ hồ, Hàn Tử Dịch nhớ một chút sân thượng lúc đó, tất cả chú ý của anh đều đặt trên người Thẩm Yến Trầm, không chú ý đến người khác.
Có điều chuyện nhỏ