Hàn Tử Dịch thấy Thẩm Yến Trầm không nói gì, trong lòng anh biết rõ, khi anh nói muốn ra ngoài thuê nhà trước mặt Thẩm Yến Trầm thì biết sẽ nhận được câu trả lời như vậy.
Nhưng khi Thẩm Yến Trầm thật sự cắn câu như anh mong muốn rồi thì trái tim anh vẫn chấn động, anh rất muốn hỏi một câu vì sao.
Sao không có chút nghi ngờ anh?
Hàn Tử Dịch tự nhận ngoại trừ vẻ bề ngoài trông khá được, thành tích học tập tốt hơn chút, mặt tính cách cũng không có chỗ nào đặc biệt có thể hấp dẫn người khác.
Sau khi ở chung mới hiểu Thẩm Yến Trầm cũng không phải là người coi trọng thành tích học tập.
Làm sao cậu ấy thích mình, thích đến nhiều năm như vậy.
Luôn có cơ hội một người thích một người, cho dù là nhất kiến chung tình, cũng phải có lý do.
Không phải Hàn Tử Dịch không muốn hỏi rõ mọi chuyện, nhưng không thể hỏi Thẩm Yến Trầm lúc còn thiếu niên vì sao cậu lại thích anh, cũng không hay khi mới quen biết nhau lại nói với người trước mặt là mình cũng thích cậu.
Đừng nói Thẩm Yến Trầm không tin mà sợ rằng ai trong trường hợp này đều sẽ không tin.
Hàn Tử Dịch không muốn Thẩm Yến Trầm nghi ngờ tình cảm này của anh.
Mặc dù kiếp trước Thẩm Yến Trầm biểu hiện thế nào cũng không quan tâm, vì cơ hội hai người ở chung không bình thường, ngay từ lúc ở chung, trong lòng Thẩm Yến Trầm luôn bất an vì hai người bên nhau do giao kèo.
Nhưng khi đó hai người đã trải qua không ít chuyện trong xã hội, trong lòng đều biết chừng mực, nhiều khi cũng sẽ không thật sự truy vấn quá nhiều chân tướng, họ càng trân trọng trước mắt.
May mắn bây giờ không sao, họ còn trẻ, còn có thời gian, chờ đến thời cơ, tất cả sẽ tự nhiên xảy ra.
Nhất là sau khi ở chung với nhau, khi không thể kìm nén tình cảm trong lòng thì tất nhiên sẽ bộc phát.
Đến lúc đó không còn lo được mất, thấp thỏm bất an, lo lắng mất ngủ, nếu có chỉ là tình yêu đôi lứa.
“Tôi… Tôi không có ý khác, chỉ là muốn nói với cậu nếu thuê nhà gấp gáp có khả năng sẽ bị trung gian lừa.
Nhà của tôi rất rộng, hoàn toàn đủ ở, đương nhiên cậu không ở cũng không sao, tôi có thể cùng đi xem nhà với cậu.” Trong lúc Hàn Tử Dịch im lặng, Thẩm Yến Trầm không biết trong lòng anh suy nghĩ gì nên vội vàng lên tiếng giải thích.
Đạt được mục đích, tất nhiên Hàn Tử Dịch sẽ không làm bộ làm tịch, vội hỏi: “Không phải, cậu bằng lòng cho tôi ở ké, lòng tôi rất cảm kích, vừa rồi chỉ đang suy nghĩ nên cảm tạ cậu thế nào thôi.”
“Không cần cảm tạ đâu.” Thẩm Yến Trầm vừa nghe thấy anh đồng ý thì thả lỏng tay đang siết chặt quả táo, cậu nói: “Cậu giúp tôi học, tôi còn chưa nói cảm ơn.
Cậu không phải đã nói, chúng ta là bạn bè không cần khách sáo, đúng không?”
Hàn Tử Dịch cười, tiện đà nói: “Vậy tiền thuê tính thế nào?”
“Không cần tiền thuê nhà đâu.” Thẩm Yến Trầm mím môi nói: “Một mình tôi ở trong căn nhà rộng như này cũng rất lãng phí, bình thường trong nhà quá yên ắng, có cậu ở cùng thì có người làm bạn, tôi vui còn không kịp, đâu thể dùng tiền làm hỏng mối quan hệ giữa chúng ta.”
“Anh em ruột còn tính toán rõ ràng, vậy hai ngày trước cậu nhất định phải đưa tiền học bù cho tôi thì sao?” Hàn Tử Dịch thản nhiên nói: “Tôi không thể lúc nào cũng chiếm lợi từ cậu được.”
“Chuyện… chuyện này khác mà, nhiều lắm thì cậu chỉ ở một phòng, còn học bù là chuyện quanh năm suốt tháng, không thể so được.” Thẩm Yến Trầm thần hận ăn nói vụng về của mình lần nữa, không thể nói được lời thuyết phục người khác.
Hàn Tử Dịch tất nhiên không nhượng bộ: “Phòng này tôi ở ít nhất cũng phải sang năm thi thử xong, tháng này cũng không ngắn.
Nếu không thì như vầy, cậu sẽ không đưa học phí cho tôi nữa thì khỏi tiền thuê nhà.
Tôi đã tìm hiểu kỹ giá thuê ở đây, cho dù cậu lấy giá thấp nhất cũng không ít tiền, tôi thuê một năm, tôi sẽ bù lại tiền chênh lệch cho cậu.”
Thẩm Yến Trầm tự biết không nói lại Hàn Tử Dịch, vừa nghĩ đến chuyện hai người sẽ ở cùng nhau trong một năm, tất nhiên cậu vui trong lòng.
Cậu suy nghĩ xong thì nói: “Vậy cũng được, nhưng cậu cũng đừng đưa tiền trước, chờ khi trừ hết tiền học thì tiền nhà nói sau.” Đến lúc đó, quan hệ của hai người chắc chắn sẽ tốt hơn bây giờ, nhắc đến tiền nong còn có cái để nói.
Hàn Tử Dịch biết suy nghĩ của cậu, hơi híp mắt.
Đến khi quan hệ hai người không còn bình thường nữa, tất nhiên sẽ không nhắc đến chuyện thuê nhà hay gì đó nữa.
Huống chi khi đó hai người chắc chắn sẽ tặng quà cho nhau, không lẽ còn phải tính xem quà ai tặng quý giá hơn đáng giá hơn sao?
Hơn nữa anh đã nghĩ hết rồi, đến lúc anh kiếm được, thời cơ lại chín muồi, anh sẽ thương lượng với Thẩm Yến Trầm mua một căn nhà thuộc về hai người họ, trang trí sẽ dựa vào sự yêu thích của hai người.
Họ có thể xây dựng từng chút căn nhà của chính họ.
Nhưng trước khi đến lúc đó, có một số việc phải phân chia rõ ràng.
Xác định Hàn Tử Dịch sẽ đến đây ở, Thẩm Yến Trầm cắn táo trong vô thức, sau đó cậu vừa ăn vừa nói: “Chừng nào cậu dọn đến? Có cần tôi phụ gì không?”
“Không cần.” Hàn Tử Dịch cười nói: “Tôi không có hành lý gì cả, cầm vài bộ quần áo qua đây thôi.
Thiếu gì, đến lúc đó mua sau.”
Tiền dư trong tay anh không nhiều lắm, nhưng vẫn dư dả mua thêm đồ dùng sinh hoạt cần thiết.
Thẩm Yến Trầm ờ một tiếng, vị ngọt của táo đỏ từ cổ họng chạy lên não.
Nếu là trước đây cậu hoàn toàn không dám nghĩ đến chuyện như vậy, cho dù bây giờ cậu cũng không biết làm sao mọi chuyện xảy ra.
Hình như từ lúc gặp nhau ở sân thượng, vận mệnh của cậu vô tình đã chuyển hướng.
Người mà cậu cẩn thận đặt trong tim lại từng bước tiến tới, sau đó ở bên cạnh cậu như thế.
Nhìn Thẩm Yến Trầm bất giác lộ nụ cười ngây ngô, Hàn Tử Dịch cũng cong môi, anh giơ tay ra rồi nói: “Vậy, về sau chỉ bảo nhiều hơn.”
Thẩm Yến Trầm vội vàng ngậm táo vào miệng rồi bắt tay anh.
Tay của Hàn Tử Dịch vừa dài vừa ấm, Thẩm Yến Trầm vẫn muốn nắm mãi thế này.
Chỉ là cậu vẫn không dám được voi đòi tiên, sợ Hàn Tử Dịch phát hiện dị dạng nên cậu chỉ bắt trong chốc lát rồi buông ra ngay.
Cậu cầm lại táo trong miệng, quay đầu đi rất tự nhiên rồi nói: “Tôi đưa cậu đi xem phòng, cậu thích phòng nào thì tôi sẽ bảo cô giúp việc dọn cho cậu.”
“Không cần phiền vậy đâu.” Hàn Tử Dịch nói: “Sau này chúng ta là bạn cùng nhà rồi, không cần phải khách khí như vậy.”
Thẩm Yến Trầm ừ một tiếng rồi giới thiệu với anh ba phòng ngủ một lần.
Nếu như không phải sợ Hàn Tử Dịch mất tự nhiên trong lòng, thậm chí cậu còn muốn giới thiệu phòng ngủ của cậu luôn.
Hàn Tử Dịch không biết suy nghĩ trong lòng của cậu, nhanh chóng chọn căn phòng gần phòng của Thẩm Yến Trầm nhất.
Sau đó hai người hẹn thời gian vào ở, Hàn Tử Dịch nhìn thấy sắc trời không còn sớm nữa, lập tức gọi điện cho Lý Phàm nói không về ăn cơm tối nữa.
Sau đó anh và Thẩm Yến Trầm cùng đi ăn tối, sau đó mới bắt xe về nhà họ Lý.
Khi trong nhà chỉ còn một mình Thẩm Yến Trầm, cậu nằm trên giường mặc sức tưởng tượng cuộc sống sắp tới, đột nhiên nghĩ đến một chuyện, từ đầu đến cuối, Hàn Tử Dịch cũng không cậu vì sao ở một mình, người nhà của cậu đâu.
Cho nên, Hàn Tử Dịch là người vô cùng tốt bụng.
Vẻ ngoài anh lạnh lùng nhưng thực tế là người vô cùng dịu dàng, anh chưa bao giờ tuỳ tiện tìm hiểu bí mật của người khác, cho dù là với danh nghĩa bạn bè.
Người như vậy, thật tốt, Thẩm Yến Trầm nghĩ thầm.
***
Khi Hàn Tử Dịch về nhà họ Lý, trong nhà chỉ có Lý Phàm.
Lý Trung và Lưu Quyên nói muốn trải qua thế giới của hai người nên đã đi xem phim.
Lý Phàm thật sự chịu không nổi lãng mạn của hai người họ, tình cảm của hai người rất đẹp, đôi lúc có tranh chấp mâu thuẫn, bất quá mười hai giờ chuyện này sẽ được giải quyết, qua ngày hôm sau lại bình yên