Thẩm Yến Trầm suy đi nghĩ lại, như vậy cũng tốt, đỡ phải vì một câu nói mà suy nghĩ nhiều.
Dù sao nếu Hàn Tử Dịch thật sự nói đùa như vậy mà cậu bất cẩn nói đồng ý, nếu thái độ của cậu cà rỡn cũng là nói giỡn mà thôi, nếu vẻ mặt và giọng điệu đều vô cùng nghiêm túc thì chắc chắn rất xấu hổ.
Những suy nghĩ này đều chợt loé lên trong lòng, tâm tình còn chưa hiển hiện trên mặt đã bị kìm nén vào sâu tận đáy lòng.
Thầm Yến Trầm ngước mắt lên nhìn Hàn Tử Dịch trả lời đồng ý với lời mời của người trước mặt.
Hàn Tử Dịch bình tĩnh nhìn cậu, lên tiếng rất nghiêm túc rất trịnh trọng: “Cảm ơn.”
Thẩm Yến Trầm lại nói: “Không cần cảm ơn, nên làm thôi, cậu thanh toán tiền thuê nhà mà.”
Hàn Tử Dịch không giải thích, câu cảm ơn này của anh không chỉ là chuyện trước mắt, mà còn là tất cả những gì từng xảy ra mà chỉ mình anh biết đến, một mình anh ghi tạc trong lòng.
Kiếp trước trong lòng anh hiểu rõ tất cả nhưng anh chưa từng thốt ra hai chữ này.
Bởi vì hoàn cảnh khác nhau, có những lời nói ra sẽ nghĩ nhiều nên anh cũng không nói gì cả.
Nhưng sự giúp đỡ của Thẩm Yến Trầm với anh, đối xử tốt với anh, anh đều nhìn thấy và ghi nhớ trong lòng.
Bây giờ có cơ hội, có những lời cuối cùng có thể dễ dàng nói ra được, dù người trước mắt không thể hiểu hết hàm ý trong lời này.
Hàn Tử Dịch dời mắt đi để lộ nụ cười nhẹ nhàng: “Vậy địa điểm cậu chọn nhé.”
Thẩm Yến Trầm gật đầu, không còn xoắn xuýt vấn đề này nữa.
Trong mắt cậu, có qua có lại thì ở chung mới lâu dài, thì lần sau mới an tâm mượn cớ.
Nếu chỉ có một người việc gì cũng chỉ cho đi tất cả thì không gọi là có qua có lại.
Đêm đó, Hàn Tử Dịch nằm trên chiếc giường mềm mại, vì chăn được phơi nắng nên có mùi ấm áp, ngửi thấy vô cùng dễ chịu.
Hàn Tử Dịch cũng không buồn ngủ, anh mở mắt lẳng lặng nằm đó, không suy nghĩ bất cứ gì trong đầu lại vờ như đầy tâm sự.
Sự đề phòng của Hàn Tử Dịch quá mạnh, đột nhiên thay đổi hoàn cảnh, mặc dù là nhà của Thẩm Yến Trầm nhưng anh cũng không thể thoáng chốc là thích ứng ngay, không thể nào bình yên chìm vào giấc ngủ được.
Đây đều là di chứng trước đây lưu lại, tạm thời không đổi được.
Nhưng tâm tình của anh rất tốt, ngủ ở chỗ này an tâm hơn khi ngủ trong biệt thự kia của nhà họ Hàn.
Mấy ngày nay anh vẫn chưa về nhà, cũng không biết Lý Phàm đã trao đổi thế nào với Hàn Văn Lạc và Lý Uyển, nói chung họ không có ngang ngược can thiệp vào hành vi gần như vượt qua khống chế của mình.
Lý Uyển chỉ gọi cho anh một cuộc điện thoại, nếu như anh nhất định muốn ở bên ngoài cũng được, chỉ cần anh đưa cho người nhà một bài thi vừa lòng.
Nếu như lần sau thành tích không đúng ý, cô sẽ không đồng ý cho anh ở bên ngoài.
Hàn Tử Dịch rất rõ ràng, ý của Lý Uyển chính là ý của Hàn Văn Lạc.
Anh nghe lời này thì vô cùng tức cười, anh rất muốn với Lý Uyển, anh đã trưởng thành rồi, có thẻ căn cước trong tay, kiếp này anh không cần hộ khẩu, chính anh có thể tự làm chủ rất nhiều chuyện.
Chỉ là vừa nghĩ đến thực lực bây giờ của mình không cho anh ngạo mạn, anh không thể nói ra những lời châm biếm mà khiến người khác tức giận, cuối cùng anh chỉ nói một câu: “Thi tốt hay không tốt đều là thực lực của tự bản thân con, cha mẹ muốn nhiều hơn cũng vô dụng.
Nếu như thật sự muốn bồi dưỡng một thiên tài, mơ mộng thì rất dễ đó.”
Lý Uyển im lặng rồi lên tiếng với giọng rất thành khẩn và đau thương: “Tử Dịch, nếu như con có suy nghĩ gì trong lòng thì con hay nói với cha mẹ, đừng giấu trong lòng rồi ngỗ nghịch nữa.”
Hàn Tử Dịch không còn tiếp tục để ý đến cô, trực tiếp cúp máy.
Lý Uyển thay đổi kế sách trước kia với anh, muốn sắm vai người tri âm.
Anh không cần nghĩ cũng biết vì tìm hiểu rốt cuộc là anh đang suy nghĩ gì, tiếp đó lợi dụng thêm.
Đáng tiếc, anh đã không phải đứa trẻ, tất nhiên cũng sẽ không bị mắc lừa.
Trong đầu của Hàn Tử Dịch nghĩ đến hai chữ đáng tiếc, trên thực tế lại không có một chút cảm giác đáng tiếc nào.
Anh chỉ có may mắn, được sống lại một lần nữa cũng đủ khiến anh cảm thấy có hết thảy may mắn.
Tiếng rung của di động cắt ngang dòng suy nghĩ miên man của Hàn Tử Dịch.
Anh bấm mở di động, thấy tin nhắn của chủ nhân sát vách gửi đến.
Thẩm Yến Trầm: Cậu ngủ chưa?
Hàn Tử Dịch: Chưa.
Thẩm Yến Trầm: Là như vầy, đột nhiên tôi nhớ tới bài thi làm được hai câu kia, hơi bức rức ngủ không được, tôi nói một chút về cách giải của tôi cho cậu nghe được không?
Thẩm Yến Trầm lạch cạch gửi tin nhắn qua, Hàn Tử Dịch không gõ chữ, anh gửi tin nhắn thoại qua luôn: “Cậu nói đi.”
Thẩm Yến Trầm gửi một tin nhắn thoại, cậu từ từ nói cách làm bài thi như thế nào.
Vì đã từng vô ý nhìn thấy một câu như thế này, khi nói chuyện qua tin nhắn, tốt nhất không nên vượt qua hai mươi giây, quá dài sẽ khiến người khác bực.
Cho nên cậu thường xuyên khống chế ở mười năm giây, chia thành ba lần gửi.
Cũng không phải trí nhớ của Thẩm Yến Trầm tốt, chủ yếu là khi làm hai câu này cậu cố ý viết lại một lần trên giấy nháp nên ấn tượng tự nhiên sẽ khắc sâu.
Hàn Tử Dịch nghe kỹ tin nhắn thoại xong, sau đó suy nghĩ cẩn thật nội dung đề thi.
Chung quy, suy nghĩ về hai câu thi của Thẩm Yến Trầm không có vấn đề gì, chỉ có một lỗi sai nhỏ nhưng hoàn toàn không che được ưu điểm, đáng khen ngợi.
Hai người cứ thể gửi tin nhắn qua lại, anh một câu tôi một câu.
Cuối cùng không biết lúc nào chủ đề từ đề thi đã chuyển sang thích ăn cái gì, quả thật có thể nói hai chủ đề cách xa vạn dặm.
Hai người cũng không quan tâm cứ nói chuyện một câu có một câu không.
Cứ tán chuyện một hồi lâu, Hàn Tử Dịch nghe được sự mệt mỏi trong giọng nói của Thẩm Yến Trầm, anh nhìn đồng hồ phát hiện sắp mười hai giờ, vì thế anh chủ động kết thúc cuộc trò chuyện này.
Sau khi chúc ngủ ngon lẫn nhau, Hàn Tử Dịch đứng dậy chuẩn bị đi vào nhà vệ sinh.
Trùng hợp, anh vừa mới mở cửa, cánh cửa phòng bên cạnh của Thẩm Yến Trầm cũng mở ra.
Hai người đứng trước cửa nhìn nhau, sau đó đều vui vẻ.
Lúc này dường như hai người họ mới phát hiện, nơi hai người ở chỉ cách một bức tường, cách âm trong phòng không tệ nhưng nói lớn ở trong phòng thì đối phương vẫn có thể nghe được.
Lại nghĩ hình ảnh hai người cầm di động nói chuyện vừa rồi thật có hơi ngu ngu.
Thật ra Thẩm Yến Tầm đã sớm nghĩ đến những chuyện này, cậu nghĩ dù sao đây là ngày đầu tiên Hàn Tử Dịch ở đây, không hay lắm nếu cậu nửa đêm nửa hôm chạy đến phòng của Hàn Tử Dịch nói chuyện về đề thi, làm như vậy thật sự quá giả tạo cũng quá ngu.
Cho nên giả vờ không phát hiện ra vấn đề này, cầm di động trò chuyện lại vừa chột dạ lại khoái trá.
Về phần Hàn Tử Dịch, dù sao cũng là lão cáo già, tưởng tượng ra suy nghĩ của Thẩm Yến Trầm, cho nên anh cũng giả vờ đã quên chuyện này, tuỳ ý để tình hình phát triển.
Kết quả ai cũng không ngờ, hành động đầu tiên của hai người sau khi bỏ di động xuống đều là mở cửa phòng, tiếp đó không cần nghĩ đều là muốn đi về phía nhà vệ sinh.
Bốn mắt lại nhìn nhau.
Thẩm Yến Trầm hoàn hồn trước, cậu sợ trong phòng chỉ có một phòng vệ sinh, ảnh hưởng đến cảm nhận thực tế sống ở đây của Hàn Tử Dịch, mở miệng nói trước: “Cậu là khách, cậu trước đi.”
Hàn Tử Dịch nhìn thấy cậu dừng lại, lúc này thật sự không thích hợp tranh luận khách trước hay chủ trước, càng không thích hợp nói cái gì cảm ơn để càng thêm xấu hổ, vẻ mặt anh bình tĩnh bước đi trước.
Hai người dùng xong nhà vệ sinh, lần lượt trở về, đều về trước phòng mình, Hàn Tử Dịch nhìn bóng dáng cứng ngắc của người kia khẽ nói: “Ngủ ngon.”
Thẩm Yến Trầm quay đầu lại: “Ngủ ngon.”
Rõ ràng đã nói trên tin nhắn thoại rồi nhưng khi nói trực tiếp lại là một cảm giác khác.
Hai người nói xong, đều bình tĩnh đi về phòng của mình rồi đóng cửa lại, ít nhất biểu hiện ra rất điềm tĩnh.
Nằm xuống giường lần nữa, Hàn Tử Dịch nhớ đến chuyện vừa rồi, ánh mắt tràn ngập nét vui vẻ.
Thẩm Yến Trầm cứ như một kho báu, càng kiếm tìm sâu lại càng có thể phát hiện bên trong luôn cất giấu niềm vui bất ngờ không thể tưởng tượng được.
Bên kia Thẩm Yến Trầm trùm kín mặt, biểu hiện hôm nay của cậu hơi không tốt, thật muốn đào hố chôn.
Nhưng nhớ đến câu chúc ngủ ngon kia của Hàn Tử Dịch, câu cảm thấy mình