Lý Tang Nhu ra khỏi chính viện, trực tiếp trở lại gian phòng nơi Đại Thường đang nghỉ ngơi.Kim Mao vừa mới cắt nhân sâm đỏ trở về, thấy Lý Tang Nhu đi vào, vội vàng đưa một hộp nhân sâm lớn tới trước mặt nàng."Lão đại cô xem nè, cắt ra nhiều đến như vậy! nhân sâm đỏ này thật là thơm, lão đại cô cũng ăn một miếng đi."Lý Tang Nhu gắp một miếng bỏ vào miệng, rồi đưa phong bì đỏ thẫm trong tay cho Đại Thường."Đây là ngân phiếu mười vạn lượng, cất kỹ."Lại quay đầu nhìn Kim Mao."Hai ngày này, ngươi đi vào thành dạo một vòng, mua một chiếc xe, chúng ta nghỉ ngơi vài ngày, sau đó sẽ lên đường đi thành Kiến Nhạc."Kim Mao giật mình, "Vậy Thế tử gia bọn họ.
.
."Đáp lại ánh mắt của Lý Tang Nhu, Kim Mao nói còn chưa dứt lời, đã nấc cụt một tiếng."Tiền cũng đã lấy được, chuyến làm ăn này đã xong.
Ta đi mua xe.Lão đại, chúng ta đến thành Kiến Nhạc rồi đi tiếp, hay là ở lại thành Kiến Nhạc? Chúng ta mua xe loại nào đây?""Trước tiên ở thành Kiến Nhạc một thời gian, có thể đặt chân thì ở lại." Lý Tang Nhu thở dài.Vì chuyện buôn bán mười vạn lượng này, các nàng đã là tội phạm truy nã quan trọng của Nam Lương, cơ nghiệp ở thành Giang Đô, từ lâu đã bị Vũ Gia quân tiếp quản, lúc này, chỉ có thể ở lại Bắc Tề thôi."Ừ ta biết rồi, ta vào thành ngay đây!" Kim Mao đặt cái hộp nhân sâm đỏ tới trước mặt Đại Thường, vừa nhảy vừa búng ra ngoài.Lý Tang Nhu ngồi nhìn những cây bạch quả xanh thẫm ở ngoài cửa sổ ngẩn người.Nàng không nghĩ tới còn có thể gặp lại hắn.Một cơn đau dữ dội ập đến, Lý Tang Nhu nhắm mắt lại, chậm rãi hít vào một hơi.Nàng có lỗi với hắn.Ngày trước, mẫu thân của nàng, đệ đệ, muội muội của nàng, những người thân, bằng hữu kia của nàng, những người đó, bọn họ có lỗi với nàng.Chỉ có hắn, là nàng có lỗi với hắn, từ đầu tới đuôi, từ đầu đến cuối, hắn không có nợ nàng, hắn không có lỗi với nàng, là nàng lừa gạt hắn, phụ hắn.Lý Tang Nhu ngửa đầu ra sau, đầy chua xót khổ sở."Hầm.
.
."Hắc Mã lao vào phòng, đón lấy bàn tay đang xòe ra của Đại Thường, vội vàng nuốt xuống câu nói kế tiếp, chăm chú nhìn Lý Tang Nhu đang đờ đẫn xuất thần, nhón chân lên, nín thở đi vào bên trong.Lão đại đang suy nghĩ công việc.Một lát sau, Lý Tang Nhu đứng lên đi ra khỏi phòng.Văn Thành từ chính viện đi ra, thì nhìn thấy Lý Tang Nhu đang chắp tay sau lưng, đứng ở dưới tàng cây cách đó không xa.Lý Tang Nhu nhìn Văn Thành đang không nhanh không chậm đi về phía nàng, trong lòng ngoài chua xót, còn có vài phần nhẹ nhõm.Hắn không phải hắn.
Hắn chỉ là lớn lên giống hắn, giống như đúc.Hễ mỗi khi nhìn thấy nàng, hắn lúc nào cũng sẽ cười, mặc kệ là hắn đang làm cái gì, hay là đang tức giận.Cho tới bây giờ hắn cũng chưa bao giờ nhìn thẳng nàng, ung dung tự nhiên như vậy."Lý cô nương đang chờ ta?"Cách Lý Tang Nhu ba bốn bước, Văn Thành đứng lại, mỉm cười hỏi."Ừm." Lý Tang Nhu hơi ngẩng đầu, chăm chú nhìn Văn Thành.Văn Thành đón ánh mắt của nàng, mỉm cười, chờ nàng nói chuyện."Ôi."Sau một lúc, Lý Tang Nhu dời ánh mắt, trầm thấp thở dài."Ngươi không phải hắn.""Hắn là ai?" Văn Thành theo sát hỏi." Một vị bằng hữu lúc trước, hắn đối xử với ta vô cùng tốt, giúp đỡ ta rất nhiều, còn cứu mạng ta.Nhưng ta lại phụ hắn.Vừa rồi, ta thiếu chút nữa đã nghĩ huynh là hắn."Giọng điệu ôn hòa của Lý Tang Nhu có chút chua xót."Cô nương làm sao biết ta không phải hắn?" Văn Thành hơi nhướng mày."Huynh là hắn sao?" Lý Tang Nhu nhìn Văn Thành."Ta cho tới bây giờ chưa từng gặp qua cô nương." Văn Thành khẽ khom người."Ừm, sau này còn gặp lại."Lý Tang Nhu lùi ra sau một bước, khẽ gật đầu với Văn Thành, xoay người lại đi.Văn Thành hơi nhướng mày, nhìn bóng lưng Lý Tang Nhu, một lát sau hắn mới xoay người lại đi ra ngoài.Nàng nói sau này còn gặp lại, đây là chuẩn bị