Lý Tang Nhu đang lim dim quay đầu lại.
Ở phía đuôi xe, một đội nhân mã đang chạy nhanh đến, sau lưng đội ngũ, khói bụi mịt mù.
Hắc Mã từ trên xe nhảy xuống, vội vàng dắt con la tránh sang ven đường.
Cố Hi được mọi người vây quanh đi qua chiếc xe không mui này, mắt nhìn Lý Tang Nhu đang ngồi trên xe, rảnh rang cắn hạt dưa xem náo nhiệt, lộ ra ý cười.
Hắc Mã nhìn đoàn người đang phi nước đại lao về phía trước, bay như tên bắn, mặt mũi tràn đầy hâm mộ, tán thưởng không thôi:"Uy phong quá! Uy phong hết sức! Quá uy phong! Không hổ là Thế tử gia của chúng ta!""Trời sắp tối rồi đó.
" Lý Tang Nhu liếc mắt nhìn Hắc Mã sắp tiết ra nước miếng, lười biếng nói một câu.
"Mau chạy đi, ngươi xem dáng vẻ không có tiền đồ này của ngươi đi!" Kim Mao xoay người nhặt một cục đá nhỏ, thuận tay nện vô đầu Hắc Mã.
Đội ngũ của Cố Hi xông thẳng vào cổng thành, tiến thẳng đến Hoàng Thành.
Bên ngoài Tuyên Đức môn, Cố Hi xuống ngựa, rồi đi thẳng vào, đi được nửa đường, một tiểu nội thị vội vã bước tới, còn cách khoảng bảy tám bước, tiểu nội thị cao giọng truyền chỉ:"Bệ hạ khẩu dụ: Hi ca nhi đến Thùy Phúc cung yết kiến.
"Cố Hi dừng bước, khom người đáp vâng, lướt qua tiểu nội thị, tiếp tục bước nhanh về phía trước.
Đông sương phòng Thùy Phúc điện, Hoàng Thượng nửa nằm nửa ngồi trên giường ở phía dưới cửa sổ phía nam, nhìn thấy Cố Hi đi vào thì ngồi thẳng người lên "Ngươi bị thương? Bị thương như thế nào? Mau tới cho trẫm nhìn xem!""Vâng.
" Cố Hi quy củ dập đầu kiến lễ, tới gần trước giường, khom gối nửa quỳ, "Ở thành Giang Đô bị thương nặng, đến bây giờ cũng không thể hoàn toàn khôi phục, thế cho nên ở huyện Bắc Động gặp phải phục kích, bị thương lần nữa, đã khiến Hoàng Thượng lo lắng.
"Hoàng Thượng đưa tay kéo cổ áo trường sam của Cố Hi.
Từng lớp vải băng bó ở phía sau lưng, trên sợi bông vải trắng như tuyết, có một vết máu dài chảy ra.
Hoàng Thượng nhẹ nhàng buông trường sam, nhìn Cố Hi hỏi:"Thành Giang Đô xảy ra chuyện gì? Là người của Nam Lương?""Thần cảm thấy không hoàn toàn là người của Nam Lương, thần đã tra xét rồi.
" Cố Hi rũ mắt nói.
"Ở huyện Bắc Động, có cung thủ giỏi?" Hoàng Thượng nhíu chặt mày.
"Đúng, không chỉ là một người, đều là người giỏi ngàn dặm chọn một, chuyện này, xin Hoàng Thượng tra rõ.
"Cố Hi ngẩng đầu nhìn về phía Hoàng Thượng.
Hoàng Thượng sắc mặt nghiêm túc âm trầm, "Ừm, đây là đại sự.
”Ngươi về trước đi, nghỉ ngơi cho tốt, chuyện thành Giang Đô và huyện Bắc Động, kỹ càng viết sổ con đưa tới, mật báo, chuyện liên quan đến tình báo Nam Lương, không nên lộ ra.
""Vâng.
" Cố Hi đồng ý, đứng lên, thối lui đến cửa đại điện, xoay người lại đi ra ngoài.
Hoàng thượng nhìn bóng lưng Cố Hi, sắc mặt càng thêm âm trầm!.
! Cố Hi từ trong cung cấm đi ra, đi dọc theo đường lớn từ đông sang tây, trực tiếp đi vào Minh An cung bên cạnh Thần Huy môn.
Minh An cung là chỗ ở của hoàng trưởng tử Cố Cẩn.
Cố Hi bước nhanh lên bậc thang, đã nhìn thấy Cố Cẩn đang ngồi ở trên xe lăn.
Cố Cẩn nhìn thấy hắn, trước nhẹ nhàng thở ra, mỉm cười, "Đệ đã trở về, gầy nhiều rồi.
""Ừm, đại nạn không chết, đã trở về! Khí sắc của đại ca trông có vẻ không tốt.
"Cố Hi bước tới bên cạnh Cố Cẩn, nhìn kỹ Cố Cẩn một chút, xoay qua chỗ khác, đẩy Cố Cẩn đi vào bên trong.
"Mấy ngày nay ta ngủ không ngon, không biết đệ có thể trở về hay không.
"Giọng của Cố Cẩn rất chậm mà trầm.
"Ta đã trở về.
" Dừng một chút, giọng nói của Cố Hi trầm xuống: "Ở thành Giang Đô, ta trúng độc, công lực hoàn toàn biến mất.
"Cố Cẩn sắc mặt thay đổi, vẻ mặt khiếp sợ nhìn Cố Hi.
Cố Hi đón ánh mắt của hắn, mím chặt môi, gật đầu.
Từ nhỏ hắn đã luyện công pháp Văn thị, trước khi đại thành, có mấy vị thuốc là không được đụng vào, ăn vào công lực sẽ hoàn toàn biến mất, khí lực đều không còn, nhanh thì nửa tháng, chậm thì phải hơn một tháng, mới có thể chậm rãi khôi phục công lực.
Rất ít người biết nhược điểm này của công pháp Văn thị, những người biết rõ cũng đều là những người chí thân của hắn.
"Sau khi vượt sông, cập bờ vào