Đối lập với đám người Long Đường đnag hưng phấn, người trong Kim Ô môn chỉ bình tĩnh xem giữa sân, Ô Nhã nhíu hai hàng lông mày lại, nhưng không toát ra vẻ gì là lo lắng, nàng tin tường chắc chắn môn chủ sẽ giành được thắng lợi.
Tiếng reo hò vui mừng của người trong Long Đường không làm cho Thanh Thanh cảm thấy xao động, ánh mắt bình tĩnh nhìn thân ảnh tiến tới, kim xích trong tay phác ra hình cung giữa không trung, bám vào một mảng hào quang màu vàng phát ra hai tiếng “ Đang đang.”
Tốc độ quá nhanh khiến cho người khác không kịp nhìn, chỉ biết khi kim quang xẹt qua, thân ảnh của Phiêu Phiêu lùi mấy bước, ổn định thân hình.
Vũ khí ngọc lưu ly trong tay chính là dựa vào Long Phiêu Phiêu, tự nhiên Long Huyền Thiên quyết cũng cùng nàng như vật đó, chỉ rằng có ngàn ảnh tiến tới nhưng chân chính chỉ có một, cũng là do Phiêu Phiêu không chế.
Thanh Thanh tất nhiên rõ ràng biết điểm ấy, cho nên tương kế tựu kế, đem kim xích lẫn vào ảnh bên trong, dùng biện pháp mượn lực trả lực, phá hủy quỹ đạo ngàn tiến của Long Phiêu Phiêu.
Long Phiêu Phiêu ngẩng đầu nhìn về phía Kim Ô môn môn chủ vẫn đứng thẳng ở chỗ cũ, nàng có thể cảm giác, chính mình vừa rồi bị một lực mạnh mẽ bắn ra xa.
Giờ phút này, cánh tay còn ẩn ẩn run lên.
Kim Ô môn môn chủ quả thật không phải là tốt mã dẻ cùi, nhưng nàng cũng sẽ không thua.
Cánh tay Long Phiêu Phiêu run lên, nháy mắt Thần long khí nbốn phía ngưng tụ, cùng lúc đó mkột quả cầu rất nhanh hình thành trên ngọc lưu ly cung, lấy tốc độ mắt thường không thể nhìn thấy công kích Thanh Thanh.
“ Binh binh binh.”
Quang cầu bao quanh thân Thanh Thanh nổ tung, nhất thời bụi đất bay lên, mọi người trên đỉnh núi đều ngừng thở, chờ xem thảm trạng của Kim Ô môn môn chủ.
Không như dự đoán, trong huyên náo còn chưa hết, một đạo kim quang xuất hiện, thân ảnh lập tức bay lên cao, đồng thời phá vỡ mây mù, Kim Ô môn môn chủ ngay thẳng đứng trước mặt Long Phiêu Phiêu.
Chiêu này vẫn là không thành công, nhưng trên mặt Long Phiêu Phiêu thoáng hiện ra ý cười lạnh, đôi môi chậm rãi