Đối mặt với hàng ngàn mũi tên đó, Thanh Thanh cười, Thần Long khí trong cơ thể đột nhiên bay lên cao, trong phút chốc ngăn lại sức mạnh của nó, làm cho tất cả rơi xuống.
Hàng vạn vệt sáng lóe lên cao, trong trời đất giống như có tiếng rồng rít gào, âm thanh chỉ trong phút chốc nhưng khiến bốn phương phải run rẩy.
Hai đôi tai không phòng bị cũng nhiễm âm thanh lớn khiến cho ù tai, một số người huynh đệ trong Long Đường cũng bị choáng, nhất thời hôn mê.
Long Phiêu Phiêu là người đứng gần nhất, cũng bị âm thanh lớn làm cho chao đảo, tuy rằng đã bảo vệ tâm mạch, nhưng nửa khắc thất thần cũng đã bị Thần Long khí nhiễm vào.
Tiếng rồng rít một lúc lâu rồi biến mất, đỉnh núi cũng trở lại trạng thái yên tĩnh.
Nhưng, lại trong nháy mắt, đem tình thế dịch chuyển.
Môn chủ Kim Ô môn vỗn dĩ phải chôn vùi trong vạn mũi tên, giờ phút này lại không bị thương, không mất một sợi tóc, cái lông nào đứng trước mặt Long Phiêu Phiêu.
Thần trí Long Phiêu Phiêu dần dần khôi phục, cũng biết, mình đã thất bại.
Nhìn kim xích đặt trước trái tim mình, nàng cắn chặt môi dưới, đôi môi run rẩy chuyển dần sang màu trắng, vì cắn mà lại chảy ra một ít tơ máu, trên khuôn mặt thanh lệ, hiện lên một mạt yêu dị.
Đột nhiên, một bàn tay đặt trước môi nàng, âm thanh xuyên thấu qua mặt nạ nói: “Long Dật Tĩnh đã quá xem thường bản môn chủ.”
“Hừ! Đến bây giờ ngươi nói cái gì chả được, cho dù Long Phiêu Phiêu ta thua, nhưng Long Đường còn vô số người giỏi hơn ta. Ngươi…”
Long Phiêu Phiêu quật cường ngẩng đầu, phản bác lại Thanh Thanh, nhưng lời còn chưa nói ra hết, nàng đã bị màu vàng quang từ đôi mắt kia làm cho kinh sợ.
Đó là…
“Hôm nay chấm dứt ở đây thôi, ngươi đi đi.”
Lời nói của Thanh Thanh vừa dứt, Long Phiêu Phiêu chỉ cảm thấy thân mình mềm nhũn, rốt cuộc không thế đứng thẳng, ngã về phía trước.
Thanh Thanh thuận thế ôm lấy Long