Long Thanh Thanh bị cự hôn trước mặt mọi người ngay tại cửa Sở Vương phủ, nguyên nhân đúng là Sở Vương yêu vẹt đến khờ dại, muốn thú vẹt làm thê chứ không muốn chưa nàng. Trong chốc lát, bàn luận phía dưới không ngừng truyền đến tai của Thanh Thanh.
” Này này, có trò hay để coi, thể diện của Long nữ Tề quốc này đều đã bị mất.”
” Ta phi, cái gì mà Long nữ Tề quốc, chỉ là một cái phế vật thôi, không phải là Long Phiêu Phiêu gì gì kia.”
” Ta cũng nghe nói, người mà Đại vương chỉ định chính là Long Phiêu Phiêu a. Nhưng mà nghe nói một trện chiến ở Mục Thiên Nhai, Long Đường coi như là đã bị hủy hoại hơn nửa, Long Phiêu Phiêu kia cũng chẳng giỏi giang gì.”
” Thật không biết Tề Vương của bọn họ nghĩ thế nào, cư nhiên lại còn mặt mũi đem nữ nhân đó qua đây, quả thực là vũ nhục Yến quốc chúng ta.”
” Đại vương cũng bởi vì biết được tin đó, người tới không phải là Long Phiêu Phiêu nên mới sửa lại chủ ý, đem nữ nhân này cho Sở Vương gia. Như thế cũng tốt, phế vật kết hợp với ngốc tử. Không nghĩ tới, ngay cả ngốc tử cũng không cần phế vật này.”
Nghe được một chút bàn luận truyền đến, trên mặt Thanh Thanh bị khăn đỏ che khuất lại tràn đầy ý cười thản nhiên.
Ô Mông tự nhiên cũng nghe được không ít, sắc mặt hắn giận dữ, âm thần ngưng khí, tay khẽ đảo hưởng lên trên, một cỗ khí vô hình bắn thẳng tới chỗ đang nghị luận.
” Ai nha, ai đánh ta?”
Một nam tử trung niên che cái mũi sứng đỏ của mình, nhảy lên gào thét.
Mấy đôi mắt vốn nhìn chằm chằm vào Long Thanh Thanh, lúc này cũng đều chuyển sang nhìn nam tử kia.
Đề tài cũng theo đó mà tiêu tán, chỉ có Lưu ma ma đứng ở cửa bị Sở Vương cầm vạt áo, ánh mắt sắc nhọn nhìn về phía Thanh Thanh, lập tức hạ mắt, nhìn Sở Ca đang cau kỉnh: “Vương gia, người phạm lỗi rồi, hôm nay người hãy ngoan ngoãn lập gia đình, hôm nào nhũ mẫu sẽ để hổ con cùng người đi bắt dế mèn.”
” Nhũ mẫu. có phải bởi vì Sở Ca là một cái ngốc tử, cho nên con chỉ xứng lấy phế vật thôi sao?” Sở Ca cúi đầu, vạn phần nghẹn khuất hỏi. Sau đó ngẩng đầu lên, ánh mắt nuốt