” Biện pháp?” Sở Ca hồ nghi ngẩng đầu lên, nhìn Lưu ma ma.
” Vương gia có thể thú Ngưng nhi, đương nhiên cũng phải thú luôn nữ nhân kia.”
Lời nói của Lưu ma ma không lớn những khiến ọi người đều nghe được.
“Ngưng nhi là Vương phi của ta, nàng không phải.”
Sở Ca ôm vẹt, cắn răng nói.
” Được được, tất cả hôm này đều làm theo lời Vương gia đi.”
Lưu ma ma lại cười nói.
Sở Ca ngọ ngoạy một chút, rốt cục cũng ôm vẹt đứng dậy, hắn hường về phía Long Thanh Thanh hừ hừ: “Hừ, nếu không phải vì Ngưng nhi, bổn vương sẽ không thú ngươi đâu! Từ nay về sau, Ngưng nhi mới là Vương phi của bổn vương, ngươi bất quá chỉ là cái……. Là cái……..”
Sở Ca có chút khó xử, không biết pahri nói gì mới đúng, khuôn mặt tuấn dật bởi vậy cũng đỏ lên.
” Là sườn phi.”
Lưu ma ma ở bên cạnh nhắc nhở Sở Ca, hừm Yến Vương tuy rằng không so đo, nhưng người trong Sở Vương phủ bọn họ sao lại có thể nuốt nổi khẩu khí này. Vừa vặn lúc này, có thể đường đường làm nhục mặt nữ nhân Long Đường của Tề quốc.
” Ừ, đúng vậy, sườn phi.”
Sở Ca gật đầu liên tục, trên mặt hiện ra nét cười thỏa mãn, âm lấy con vẹt vui mừng xoay người, bước vào đại môn, hoàn toàn không để ý tân nương vẫn đứng bến bậc thang.
Tức khắc, ánh mắt bốn phía đều khác nhau, đều tập trung trên người nữ tử đều đội khăn đỏ.
Đây quả thực là chuyện mới nghe lần đầu tiên, chuyện chưa từng thấy bao giờ, người cùng thú vật, đặt ngang hàng đó.
Mà không thể nghi ngờ gì hơn, Long Thanh Thanh trở thành một truyện cười lớn nhất trên Lam Nguyệt.
Cư nhiên lại cùng con vẹt đó, hơn nữa nàng chỉ là một cái sườn phi, vẹt mới là chính phi.
” Hỉ nương, còn không máu nghênh đón sường phi vào cửa, chậm chễ giờ nào, ta sẽ không tha thứ cho ngươi.”
Lưu ma ma thanh sắc câu lệ nhìn