Trong phòng yên tĩnh không một tiếng động. Ồn áo một ngày, rốt cuộc bức tranh màn đêm đã buông xuống một dấu chấm tròn.
Long Thanh Thanh ngồi trên chiếc giường lớn ở trong phòng, nhìn khắp thấy không chỗ nào không phải màu đỏ thẫm chói lọi…….
Cái mũ trên đầu cản trở tầm mắt, thứ Thanh Thanh nhìn thấy duy nhất chính là đôi giày bó màu đỏ thẫm ở trước giường.
Chiếc hỉ giường to như vậy, bởi một người nọ ngồi lên mà hơi rung.
Sở Ca, con trai thứ bảy của Yến Vương.
Bên ngoài đối với vị thất hoàng tử này đúng là có rất nhiều tin đồn.
Nghe nói, Sở Vương tuấn mỹ như thế, cơ trí thiên hạ, nhưng càng nhiều hơn chính là nghe nói Sở Vương chỉ là một đứa ngốc tử, chỉ thông minh chỉ dừng lại ở sáu tuổi.
Tuy chỉ vừa mới đến Sở Vương phu nhưng các loại biểu hiện của Sở Ca, quả thật đều làm cho người ta có cảm giác là một đứa trẻ chưa lớn, tính cách kiêu căng cũng như thế.
Nhưng, không biết vì sao, Thanh Thanh lại có một loại cảm giác, Sở Ca không hề đơn giản giống như bề ngoài.
“Này, hiện tại cũng không có ai, ngươi cũng cần phải trang điểm sao?”
Thanh âm nhẹ nhàng, mang theo một tia lười biếng, lọt vào tai cũng không mất đi vẻ tình tứ.
Khóe miệng Thanh Thanh giương lên, nam nhân này cũng có thể giả ngu?
“Cái mũ trên này phải đợi Vương gia tự mình gỡ xuống mới được.”
“Chặc, cần gì phải phiền toái như vậy, không phải ngươi cũng có thể làm sao, bổn vương mệt mỏi, muốn ngủ với nương tử.”
Hai hàng lông mày của Sở Ca nhíu lên, không kiên nhẫn lắc lắc hai chân.
“Nếu Vương gia đã nói như vậy, thiếp thân chỉ có thể tuân lệnh.”
Thanh Thanh nhỏ giọng, đồng thời đem tay lấy cái mũ hồng vẫn ngăn trở tầm mắt xuống.
“Bộ dạng quả xấu xí.” Sở Ca nhìn Thanh Thanh sau khi đã vén khăn voan lên, nhướn mày, mặt đầy khinh thường, sao đó liền nằm ở trên giường, cao ngạo mà ra lệnh: “Thoát giày cho bổn vương.”
“Vương gia đang nói chuyện với thiếp thân.”
Thanh Thanh nghiêng thân, nhìn nam nhân