Thanh Thanh nhẹ nhàng nhướn mày, đứng lên, đưa tay tháo những chiếc trâm đồng rườm rà, ngay trước mặt Sở Ca, từng chút một chút một bỏ những thứ rườm rà trên người. Sở Ca từ khinh thường, đến cuối cùng lại ngạc nhiên, khi hắn nhìn đến chiếc lưng trắng nõn trơn bóng không hề che dấu, đáy mắt đã làm lộ chính bản thân, thân hình kia giống như súng bắn đạn, lao nhanh lên giường.
Vẻ kiêu ngạo trong mắt ngày càng tăng, “Long Thanh Thanh, bổn vương lúc trước còn không tin lời đồn đại, nghĩ ngươi là nữ nhân ít nhất cũng phải có tự tôn, nhưng xem hiện tại, ngươi quả thật chỉ là một cái phế vật vô ích.”
Mâu trung Thanh Thanh xoẹt qua một tia trong trẻo lạnh lùng, rồi chợt biến thành mây khói, “Vương gia, không biết thiếp thân đã làm sai cái gì, làm cho người tức giận như thế, thiếp thân…….” Xung quanh hốc mắt hiện nên một đám sương mù, lời nói vẫn còn, cước bộ Thanh Thanh cũng chậm lại.
Sở Ca bỏ tay Thanh Thanh ra, từ trên cao nhìn xuống, nàng không chịu nổi đã ngã xuống ở mép giường, ánh mắt âm tình bất định.
Không khí ngưng trọng, mãi cho đến một lúc sau, Sở Ca đi tới trước mép giường, nâng khuôn mặt cúi gằm của Thanh Thanh lên, đôi mắt phượng hẹp dài hiện lên một ý cười cùng bỡn cợt, “Nữ nhân, chỉ cần ngươi an phận thủ thường, bổn vương cũng sẽ không đế ý, tiếp tục cho ngươi làm sườn phi.”
“Lời này của Vương gia, thiếp thân không hiểu.”
Lông mi của Thanh Thanh chớp chớp dính nước, con mắt hiện nên tia khó hiểu.
“Ngươi không cần phải hiểu, chỉ cần nhớ kĩ lời nói hiện tại của bổn vương, sắm tốt vai sườn phi của ngươi đi.”
Sở Ca chậm rãi thu tay lại, đi tới bên cạnh Thanh Thanh, ngồi xuống, tay hắn buông tấm màn hồng xuống, rồi cời giày ra, nằm xuống.
Thanh Thanh nhìn thế, cũng vội vàng ngồi dậy, tay cũng tháo màn hồng còn lại ở một bên.
Màn hồng thuận thế buông xuống, che đi thân ảnh của hai người.
Trong phòng, chỉ còn nến đỏ lay động………
Trong màn, Thanh Thanh hạ ánh mắt, cái yếm