Trong căn phòng rộng lớn vang lên tiếng khóc tê tâm liệt phế của Thiên Ý, từng đợt như đấm thẳng vào trái tim người nghe.
Phó Mặc cau mày khó chịu, sự bực tức trong lòng ngực trỗi dậy khi Thiên Ý nhắc đến Thục Ý, ngay chính bản thân hắn cũng không lý giải được cảm xúc của mình, chỉ biết Thục Ý là cái tên không thể nhắc đến.
Phó Mặc mở lời, gương mặt lạnh tanh, sắt đá: "Cô luôn miệng xin tôi tha cho ông ấy, vậy cô nói xem tôi nên tha cho ông ta thế nào?"
Môi Thiên Ý trắng bệch, đôi chân thoáng run lên, phải cố gắng hết sức Thiên Ý mới không ngã quỵ trước Phó Mặc.
"Chỉ cần anh tha cho ba tôi một con đường sống, dù thế nào tôi cũng đồng ý."
Thiên Ý cắn môi, từng hơi thở là từng hồi lạnh buốt, cô siết chặt bàn tay dần khuỵu gối, quỳ trước mắt Phó Mặc, yếu ớt khẩn cầu.
"Cầu xin anh, tôi đã không còn người thân nữa rồi.
Xin anh tha cho ông ấy!"
Phó Mặc nâng cằm cô lên, đôi mắt sâu hun hút nhìn thẳng vào cặp mắt thanh khiết của Thiên Ý, hắn bật cười chế giễu.
"Cô nói sẽ làm theo những gì tôi muốn đi!"
Hai hàng nước mắt chảy dài, Thiên Ý nức nở nói: "Tôi sẽ làm theo những gì anh muốn!"
Phó Mặc vừa ý, hắn đưa đến bản hợp đồng bắt ép Thiên Ý ký vào.
Điều kiện trên bản hợp đồng, chính là cô phải phục tùng hắn một năm.
Sáu tháng trước!
Tiếng bíp bíp phát ra từ máy đo nhịp tim đầu giường treo ngược trái tim Thiên Ý lên cao, cô hoảng loạn siết chặt bàn tay, móng tay cắm sâu vào da thịt đến rỉ máu.
Hoàng Oanh ngồi trên ghế sofa bực dọc cất tiếng cao vút:
"Ý...!cậu cũng quá độc ác rồi.
Dù sao Thục Ý cũng là bạn chúng ta, tôi biết hai người có hiểu lầm, nhưng nói thế nào thì đẩy bạn mình ngã từ tầng hai xuống, cậu không thấy quá đáng sao?"
Cô gái ngồi bên cạnh Hoàng Oanh khẽ cau mày, cẩn thận liếc nhìn Thiên Ý mất hồn đứng trước giường bệnh Thục Ý.
"Thôi đi Oanh, Thiên Ý đâu phải cố tình đẩy Thục Ý ngã."
Người nói là Nhi Lan, cô thì thầm bên tai Hoàng Oanh mục đích khuyên nhủ bạn mình, nào ngờ Hoàng Oanh không đồng tình, ngược lại trừng mắt nhìn Nhi Lan.
"Sao cậu biết đây không phải cố tình, không cố tình vậy là cố ý rồi.
Đừng tưởng tôi không biết cậu và Thiên Ý chung một phe, bênh vực nhau cũng dễ hiểu thôi."
"Chung phe gì chứ, bốn chúng ta là bạn mà.
Thục Ý bị như vậy tôi cũng rất lo lắng, nhưng như thế không thể đổ hết tội lỗi lên đầu Thiên Ý được."
Hoàng Oanh bật dậy, khăng khăng khẳng định: "Nói tới nói lui cũng là bênh vực Thiên Ý.
Ai đời lại bảo vệ kẻ giết người, tôi thấy Thiên Ý ganh tị Thục Ý nên mới hãm hại cô ấy."
Hoàng Oanh bước đến bên cạnh Thiên Ý, giọng gằn lên từng câu nặng nề: "Ganh tị Thục Ý được giáo sư khen ngợi, ganh tị Thục Ý có bạn trai xuất sắc, ganh tị Thục Ý làm luận văn tốt nhất."
Mí