Đó là một ngày định mệnh, khi Thiên Ý đem luận văn của mình lên văn phòng nộp cho thầy, giáo sư nhìn luận văn của Thiên Ý hồi lâu, ông đẩy cặp kính dày cộm, đôi mày rậm chau chặt thành đường thẳng, xô những nếp nhăn trên trán dính sát nhau.
Giáo sư Trần khẽ hắng giọng, ông nhìn Thiên Ý bằng ánh mắt nghiêm nghị, pha lẫn phán xét, giọng nói cứng rắn chỉnh đốn sinh viên ngoan.
"Đây là luận văn em tự làm sao Thiên Ý? Tôi nể tình em trước nay luôn siêng năng, điểm số cũng tốt, nên tôi cho em một cơ hội cuối cùng.
Em nói về luận văn này cho tôi."
Thiên Ý ngớ ra, cô mụ mị không hiểu ý của lời giáo sư Trần cho lắm, Thiên Ý chậm rãi hỏi thầy.
"Thưa giáo sư, luận án của em của vấn đề gì sao ạ?"
Giáo sư Trần thở dài, ông lấy tập tài liệu từ trong ngăn bàn đặt trước mặt Thiên Ý, ngón trỏ gõ lên cái tên bên trên.
"Em tự mình xem đi!"
Thiên Ý mở tập tài liệu đập vào mắt cô là tên Thục Ý chễm chệ trong phần tên sinh viên làm luận văn.
Cô nhìn giáo sư Trần, lắp bắp không nói thành lời.
"Giáo...!giáo sư...!đây là..."
Nội dung luận văn của Thục Ý hệt như luận văn mà Thiên Ý dày công làm suốt ba tháng trời.
Trong cơn bàng hoàng Thiên Ý nhớ đến Thục Ý từng có lần ngỏ lời mượn laptop Thiên Ý.
Từ bé đến lớn Thiên Ý chưa từng nghĩ xấu cho ai, cô không nghĩ ngợi gì rộng lòng cho bạn mượn, càng không nghĩ đến Thục Ý vậy mà ăn cắp luận văn của mình.
"Giáo sư sự việc này chắc chắn có uẩn khúc, đây rõ ràng là luận văn em, làm sao bây giờ lại trở thành luận án của Thục Ý được?"
Giáo sư Trần bình thản nhìn Thiên Ý, ánh mắt nói lên ông không tin cô.
"Thiên Ý, tôi nể tình quan hệ mấy chục năm với ba em mà cho em một cơ hội.
Em mang luận văn này trở về, lập tức làm lại cái mới tuần sau mang đến đưa tôi, bằng không em đừng tốt nghiệp nữa."
"Một tuần sao?"
Hạn nộp sau một tuần sẽ kết thúc dù Thiên Ý có tài giỏi cỡ nào, cũng không thể trong một tuần làm xong luận văn, hơn nữa cô là người bị hại, vì sao giáo sư Trần không tin cô chứ? Còn đưa Thiên Ý một bài toán khó?
"Giáo sư chuyện này không công bằng, Thục Ý...!rõ ràng cô ấy ăn cắp luận văn của em mà."
"Không bằng không chứng, sao tôi có thể tin em được? Chi bằng còn thời gian em trở về làm luận văn mới thì hơn, đỡ tốn sức ở đây tranh luận với tôi."
Giáo sư Trần phất tay, trả tập tài liệu về cho chủ.
"Em về đi, còn nói nữa thì tôi không nương tay với em đâu.
Phải biết tội ăn cắp luận văn nặng cỡ nào."
Thiên Ý đuối lý, căn bản cô không có bằng chứng tố cáo Thục Ý ăn cắp, người ngoài không tin Thiên