Cuộn len rơi từ chân bà lão lăn dài trên sàn nhà kéo một đường len dài ra đến cửa rồi dừng trước mũi giày đen bóng.
Bà lão ngẩng đầu thoáng chút vui mừng vì cô gái xuất hiện ở cửa.
“Nhi Lan đến à? Mau vào bên trong nào?”
Nhi Lan cúi người nhặt cuộn len cho vào giỏ tre, cô ngồi đối diện vú Hiền gương mặt đượm buồn.
“Đột nhiên con muốn đến thăm vú.”
Thấy cô có tâm sự vú Hiền bỗng thấy xót xa.
Nhi Lan thở dài, đầu mũi đỏ hồng thoạt nhìn qua vừa yếu đuối vừa đáng thương.
Cô ta dè dặt nói: “Vú vẫn thường hay gặp Thiên Ý chứ? Vú có biết cậu ấy đang qua lại với người đàn ông nào không?”
“Con nói sao?” Vú Hiền thảng thốt.
“Con thật sự không muốn nói điều này, nhưng hình như anh ta không được tốt cho lắm.” Cô ta ngập ngừng vờ như có điều khó nói: “Người đàn ông đó trước kia từng qua lại với Thục Ý nay lại ở bên Thiên Ý, đoán chừng hắn ta không có ý gì tốt.”
Vú Hiền siết chặt phần tựa tay, bờ môi nhợt nhạt của bà run lên.
Thiên Ý là đứa cháu ngoan, là tâm can bảo bối của bà, xưa nay chưa từng thay đổi.
Bà nào có thể trơ mắt đứng nhìn Thiên Ý bị lừa gạt.
Nhi Lan thong thả rút khăn giấy lau đi nước mắt trên mặt vú Hiền.
Cô ta rưng rưng.
“Nhưng mà dường như Thiên Ý rất thích hắn ta, không ai khuyên được.
Vì thế hôm nay con mới đến tìm vú.”
“Con muốn vú khuyên Thiên Ý à?”
Vú Hiền tuy đã già nhưng vẫn còn khá minh mẫn, ít nhiều bà cũng đoán ra tâm ý của Nhi Lan.
Chưa đợi Nhi Lan nói gì vú Hiền vội gật đầu đồng ý.
“Mau đi thôi, vú nhất định phải đi khuyên con bé rời xa người kia.”
Ở góc vú Hiền không nhìn thấy, khóe môi Nhi Lan giương cao điệu cười đắc ý.
Cô ta bật dậy nắm tay đẩy xe lăn ra khỏi phòng, xuyên qua dãy hành lang đông đúc rẽ hướng đến nơi vắng người, bức tường lát gạch trắng phản chiếu thân ảnh cả hai.
Cụ già lo lắng bất an, cô gái trẻ mỉm cười quái dị.
Truyện Linh Dị
Càng đi bầu không khí kỳ quái bao trùm lấy hai người.
Dãy hành lang dài ngoằn ngoèo không có lấy một bóng người.
Cây to bên ngoài che mất ánh sáng mặt trời khiến nó trở nên âm u lạnh lẽo.
Đúng lúc này Nhi Lan bỗng nói.
“Vú có biết Thiên Ý cùng người đàn ông kia có quan hệ gì không? Bà thật sự tin lời tôi nói à?”
Sống lưng vú Hiền bỗng căng cứng, sửng sốt nhìn về phía cánh cửa đằng xa.
Nhi Lan vẫn tiếp tục câu chuyện của mình: “Thiên Ý đó vì muốn cứu ba mình nên chạy đến tìm kẻ thù xin xỏ, mà kẻ thù đó trùng hợp là bạn trai của Thục Ý.
Vú thừa biết mà… để hắn ta đồng ý Thiên Ý phải đem ra một thứ quý giá để trao đổi.”
Thời điểm nhà và tài sản bị tịch thu, ngay cả tiền mua một căn nhà khang trang cho vú Hiền cũng là một bài toán khó đối với Thiên Ý.
Tiền của không có Thiên Ý lấy gì để trao đổi với hắn ta, ngoại trừ bản thân mình.
Nghĩ đến đây trái tim vú Hiền bỗng nhói lên, bà đưa tay lên ngực trái đấm vài cái thật mạnh.
Nhi Lan bật cười châm biếm: “Vú làm sao vậy, nghe đến đây thì không chịu nổi à? Thật ra tôi cũng bất ngờ lắm, cô ta dám lấy thân mình cứu cha, trung hiếu như thế tôi so bì không tới.
Nhưng vú biết đó tôi nào muốn cô ta sống yên, nghĩ tới nghĩ lui hình như người cô ta quan tâm chỉ còn mình bà.”
Nhi Lan thu lại nụ cười giả tạo, trợn mắt nhìn chòng chọc bà lão ngồi trên xe lăn.
Toàn thân vú Hiền run lên, nước mắt chực chờ rơi xuống.
Bà nói với vẻ sợ sệt.
“Vậy là cô muốn hại tôi? Không phải Nhi Lan à, bọn con vốn là bạn của nhau mà.
Hai đứa có hiểu lầm gì đúng không?”
Nhi Lan gần như hét lên: “Chúng tôi căn bản không phải bạn bè, cô ta chỉ xem tôi như đứa đầy tớ đi theo phục tùng thôi.”
Nhi Lan dùng sức xoay cả xe và người vú Hiền để bà đối mặt với mình.
Hình ảnh cô gái trẻ hiền lành luôn tươi cười trong tâm trí vú Hiền quá khác xa với cô gái tràn đầy thù hận trước