Vú Hiền được chôn cất ở mảnh đất phía sau viện dưỡng lão.
Hoàng Oanh có khuyên thế nào cũng không lay chuyển được Thiên Ý.
Đừng nói đến thức ăn, ngay cả một giọt nước Thiên Ý cũng không động vào, cô cứ ngồi im một góc như kẻ mất hồn.
Căn phòng trống vắng lặng cùng di ảnh vú Hiền trên kệ là nỗi đau đục khoét trái tim cô.
Thiên Ý hít một hơi thật sâu, lặng lẽ ngồi xuống ghế mệt mỏi ngả đầu.
Nhìn gương mặt xanh xao, nhợt nhạt của bạn mình, Hoàng Oanh phân vân không biết có nên nói hay không.
Suy nghĩ rất lâu đến cuối cùng Hoàng Oanh vẫn lựa chọn nói ra, vì cô cho rằng Thiên Ý có quyền được biết sự thật.
“Mình nghĩ cái chết của vú Hiền không đơn giản là té ngã đâu.”
Thiên Ý bất ngờ quay đầu, ngồi thẳng lưng hoài nghi hỏi:
“Ý của cậu là gì? Chẳng lẽ có người muốn hại vú Hiền?”
Hoàng Oanh trầm tư, cô khẽ nói: “Có lẽ người đó thật sự có ý giết vú Hiền.
Hoặc có thể là rung cây dọa khỉ.”
Thiên Ý gấp đến độ đánh rơi cốc nước trên bàn, lòng cô nóng như lửa đốt.
“Là ai? Có phải cậu biết hung thủ là ai không? Mau nói cho mình biết đi!”
Khó cưỡng được lời cầu xin của kẻ mất thân nhân.
Hoàng Oanh nhắm mắt thốt ra cái tên: “Nhi Lan.”
Thiên Ý lần nữa rơi vào hố đen vô vọng, cánh tay dần buông thõng.
Cô bật cười chua chát, vị mặn xâm chiếm khoang miệng chạy dọc xuống cổ họng.
“Vì sao lại là Nhi Lan? Cậu ấy hại vú Hiền để làm gì?”
Hoàng Oanh biết Thiên Ý vốn không tin mình, nhưng Hoàng Oanh không hiểu vì sao Thiên Ý một mực khẳng định Nhi Lan là cô gái tốt bụng.
Niềm tin đáng sợ đó nhiều lần làm Hoàng Oanh chùn bước.
“Chẳng lẽ những gì mình nói hôm đó cậu đều cho là giả sao? Nhi Lan là kẻ thâm độc, cô ta sẽ gi3t chết chúng ta đấy.”
“Vì sao chứ?” Thiên Ý gào lên, nước mắt tuôn ra như suối.
“Vì ghen tị chúng ta có cuộc sống tốt hơn cô ta.
Cái chết của Thục Ý năm xưa chắc hẳn có liên quan đến Nhi Lan.”
Cái tên Thục Ý sớm đã chìm vào quên lãng lần nữa quay trở lại cuộc sống của cô.
Thiên Ý trợn to mắt, hình ảnh bê bết máu kia xuất hiện rõ mồn một, Thục Ý không còn dấu hiệu sự sống được đưa lên xe cấp cứu, Nhi Lan khóc nức nở.
Ở đâu đó mùi máu tanh thoang thoảng trong không khí, một cảm giác ghê rợn chạy ngược cổ họng.
Thiên Ý che miệng hối hả chạy vào nhà vệ sinh.
Hoàng Oanh đứng bên ngoài lo lắng hỏi han: “Thiên Ý, cậu không sao chứ?”
Thiên Ý miễn cưỡng đáp: “Mình không sao.”
Nhi Lan mang theo gương mặt đẫm nước mắt tiến vào bên trong, nhìn hai cô gái trong phòng Nhi Lan nhào đến òa khóc trong lòng hai người.
Thiên Ý nhẹ nhàng vỗ lưng bạn mình, riêng Hoàng Oanh lại có thái độ lạ thường như thể cô ấy chỉ muốn đẩy Nhi Lan ra càng xa càng tốt.
Nhi Lan nghẹn ngào: “Mình vừa biết tin đã lập tức đến nhưng xem ra muộn rồi.
Mình không thể gặp được vú Hiền lần cuối nữa.”
Do quá đau buồn thêm vào bản tính thiện lương trời sinh, Thiên Ý vẫn đối xử với Nhi Lan như thể chưa có chuyện gì xảy ra.
Cô nói: “Không phải lỗi của cậu, không trách cậu được.”
Trong lúc hai người trò chuyện, Hoàng Oanh ngồi một bên lén lút quan sát gương mặt Nhi Lan khó tránh khỏi thất vọng.
Không biết nên nói Thiên Ý ngu ngốc hay Nhi Lan tinh ranh, hoặc nói đúng hơn bản thân trong mắt Thiên Ý cực kỳ rẻ mạt.
Dù Hoàng Oanh có nói bao nhiêu lần Thiên Ý vẫn bỏ ngoài tai và cho rằng cô đang nói nhăng nói cuội.
Hoàng Oanh cười bất lực, phải rồi… Thời đại học là ai hay vô cớ gây sự? Là ai sỗ sàng mọi lúc mọi nơi? Thiên Ý không tin cũng không thể trách cô.
Hoàng Oanh đứng dậy viện cớ ra ngoài làm việc, trả lại không gian riêng tư cho hai người họ.
Đợi Hoàng Oanh đi rồi, Nhi Lan ngập ngừng nói:
“Mình nghe vú Hiền ngã cầu thang nên mới… chuyện này thật kỳ lạ.
Xưa nay vú Hiền là người cẩn thận, sao có thể bất cẩn ngã được chứ? Trừ phi…”
“Trừ phi cái gì?” Thiên Ý sốt ruột hối thúc: “Cậu mau nói đi!”
Nhi Lan ra vẻ khó xử, cô ta nắm tay Thiên Ý, đôi mắt ngập nước trong veo thuần khiết.
“Mình cảm thấy cái chết của vú Hiền thật sự có uẩn khúc, giống như cái chết của Hữu Danh vậy.”
Nhi Lan lấy từ trong túi ra một tờ danh thiếp đã nhàu nát đưa cho Thiên Ý.
“Cái này là mình nhặt được dưới gầm bàn phòng Hữu Danh trong lúc dọn dẹp đồ đạc khi cậu ta qua đời.” Nhi Lan ngước mắt nhìn Thiên Ý: “Cái tên này cậu có thấy quen không?”
Tay cầm danh thiếp của Thiên Ý run lên, cô không chỉ quen trái lại còn vô cùng thân thuộc.
Hai chữ Phó Mặc được mạ vàng nổi bật trên nền đen bén nhọn như mũi gươm xuyên vào mắt Thiên Ý.
Cô cất giọng khàn khàn.
“Ý cậu là cái chết của Hữu Danh liên quan đến anh ta?”
Nhi Lan lắc đầu: “Mình không dám suy đoán bừa.
Nhưng năm xưa Thục Ý gặp nạn cậu lại là tình nghi số một, khó tránh khỏi Phó Mặc sẽ oán giận.
Nói sau đi nữa hai người họ cũng là người yêu của nhau.”
Thiên Ý thất thần, tờ danh thiếp rơi trên sàn nhà.
Chẳng lẽ những việc hắn làm chỉ để trả thù cho Thục Ý, người con gái hắn