Bên dưới cuộc đối thoại là lời thú tội của Hoàng Oanh, cô ấy viết:
“Tôi tận mắt trông thấy Hữu Danh đẩy Thục Ý xuống, đêm đó vô tình thấy Hữu Danh theo dõi Thục Ý nên đã đi theo.
Do quá sợ hãi, lại e ngại rắc rối nên đã im lặng và trơ mắt nhìn bạn mình chết oan.
Không phải Hữu Danh muốn giết Thục Ý mà hắn ta nghe theo lời Nhi Lan.
Hắn điên rồi giết người không phải tội nhẹ, Nhi Lan kia càng điên hơn chuyện lớn như vậy cô ta cũng dám làm.
Nhi Lan đã uy hiếp tôi, bắt tôi làm theo lời cô ta.
Chỉ cần tôi nói chuyện này ra bên ngoài, cô ta sẽ hại cả nhà tôi.”
Đọc xong lời thú tội đó, Thiên Ý vừa ngạc nhiên vừa sợ hãi.
Tay chân rụng rời, mặt cắt không còn giọt máu, đôi môi trắng bệch mím chặt vào nhau.
Cô siết chặt tấm ảnh trong lòng bàn tay, nỗi ân hận vì không tin tưởng Hoàng Oanh dội về trong tiềm thức.
Giá như cô một lần tin tưởng bạn mình, có lẽ Hoàng Oanh đã không biệt vô âm tín.
Một điều khiến Thiên Ý bất ngờ hơn cả là mối quan hệ được nhắc đến sau tấm ảnh.
Nhi Lan và Hữu Danh có qua lại, mà Thiên Ý cam đoan mối quan hệ đó trên mức tình bạn.
Người yêu và bạn thân bắt tay nhau lừa dối mình, thử hỏi còn cú sốc nào kh ủng bố hơn thế nữa? Mà cô lại là kẻ ngu ngốc xem kẻ thù như bạn.
Trăm mối hoài nghi vờn quanh tâm trí, duy có một điều Thiên Ý có thể chắc chắn Nhi Lan không đơn giản như vẻ bề ngoài của cô ấy.
Bỏ mọi vật chứng vào túi xách Thiên Ý lau sạch nước mắt trên mặt, hít sâu để bản thân trông thật bình tĩnh.
Anh thợ đã đứng chờ bên ngoài từ trước, vừa nhìn thấy Thiên Ý anh lập tức đưa ổ khóa cho cô.
Thiên Ý cười đáp: “Làm phiền anh quá, có thiếu không? Hay để tôi đưa cho anh thêm ít tiền.”
Anh thợ xua tay, lắc đầu bảo: “Không cần đâu, tiền cô cho tôi nhiều rồi, hơn nữa cũng không thiếu tiền.”
“À… cảm ơn anh nhé, may là nhờ có anh.”
Thiên Ý giữ khoảng cách, lịch sự hết mức có thể với người vừa giúp mình.
Khóa cửa nhà cẩn thận, Thiên Ý mang theo tâm trạng nặng nề trở về biệt thự.
…
Mang vật chứng về nhà giữ chẳng yên, mà kệ không được.
Nằm trong tâm thế không phải nơi thuộc về mình, Thiên Ý chưa bao giờ thôi lo lắng về một ngày bí mật bại lộ.
May mắn cho cô vì có trong tay số liên lạc của viên cảnh sát kia, vì không có đồng minh lại thấy vị cảnh sát kia chính trực, cô đã đánh liều lựa chọn giao vật chứng cho anh ta.
Chuông điện thoại đổ rất lâu vẫn không có người bắt máy, Thiên Ý kiên nhẫn gọi đi gọi lại rất nhiều lần, mãi cho đến khi điện thoại sập nguồn cô vẫn chưa liên lạc được với anh ta.
Linh tính mách bảo chuyện chẳng lành, trải qua đêm dài bất an Thiên Ý lặn lội đến sở cảnh sát tìm anh ta, nhưng đồng nghiệp ở đó lại nói rằng hôm qua anh ấy vừa nộp đơn xin nghỉ việc.
Ngồi trên ghế đá ngoài công việc, Thiên Ý buồn rầu xoa xoa chiếc bụng của mình.
Giống như Hoàng Oanh, cả hai đều biến mất sau một đêm, không có bất kỳ liên lạc nào, càng không có dấu hiệu kỳ lạ.
Có thể nói thời gian gần đây cuộc sống Thiên Ý có nhiều biến động, ngay cả cảm xúc cô dành cho Phó Mặc cũng lên xuống thất thường.
Chứng kiến cảnh hắn say khướt trở về, cả người toàn mùi rượu khiến Thiên Ý buồn nôn, cô dằn xuống cơn sóng trào trong lòng, tận tâm chăm sóc hắn.
Không biết Phó Mặc quá say chẳng nhận ra cô, hay vì cơ bản đã chán ghét Thiên Ý nên mượn rượu sỉ nhục mình.
Hắn gạt tay Thiên Ý, tránh mọi đụng chạm từ cô.
“Cút đi, tôi ghét cô!”
Bàn tay Thiên Ý đáng thương dùng giữa không trung, cô mím môi im lặng cách xa hắn.
Phó Mặc cười chua chát, lời nói khinh bỉ khó nghe.
“Tôi ghét ông ta, đáng lý ra ông ta phải chết.
Nhưng vì cô, chỉ tại cô nên ông ta mới sống cho đến ngày