“Là ai? Cô tự mình đi hỏi ông ta.
À… mà chắc ông ta nhục nhã tới mức chẳng dám nhắc đến chuyện đó đâu nhỉ?”
Phó Mặc buông lời sỉ nhục, câu chữ lọt vào tai Thiên Ý chẳng dễ nghe là bao.
Cô cắn răng, quyết không chịu lép vế.
“Đừng nghĩ tôi không biết anh đang vu khống ba tôi, có chết tôi cũng không tin ba mình là kẻ sát nhân.”
“Buồn cười nhỉ?”
Đối diện sự căm phẫn của Thiên Ý, Phó Mặc lại khá hứng khởi, hắn bật cười châm biếm.
“Tin tưởng nhau thế chả trách cô làm mọi thứ chỉ để cứu ông ta.
Cảm giác sẽ thế nào nhỉ? Khi ông ta biết con gái cưng dùng chính thân thể trong trắng để đổi lấy tự do cho mình?”
Đến lúc này Thiên Ý không thể phớt lờ mọi lời sỉ nhục của hắn.
Trong cơn nóng giận cô thẳng tay tát vào mặt hắn, đem những lời dơ bẩn ra để miêu tả Phó Mặc.
“Anh nghĩ tôi thích lắm sao? Không hề… tôi cực kỳ ghét! Mỗi khi ở bên anh đều khiến tôi kinh tởm, nghĩ đến thôi cũng thấy buồn nôn.
Nhất là khi anh đã ăn nằm với biết bao con ả, nó chẳng khác gì biến bản thân thành thùng rác di động, hôi thối phát kinh.”
Hai đầu lông mày Phó Mặc chau lại, sắc mặt âm u như bầu trời trong đêm giông tố.
Một tiếng chát giòn giã vang lên, giữa căn phòng vắng lặng âm thanh đó càng thêm rõ ràng.
Thiên Ý nghiêng mặt sang một bên, đầu óc xoay vòng chao nghiêng.
Cô cười xót xa.
“Thấy chưa, anh chẳng bao giờ thay đổi được bản tính của mình.
Kẻ như anh đáng sống trong cô độc.”
“Câm ngay!” Phó Mặc gằn giọng.
“Vì sao? Anh nghĩ mình có quyền hạn đến mức bắp ép tôi làm mọi thứ à? Cùng lắm thì tôi chết dưới tay anh, cái mạng này đổi lấy tự do cũng không tệ.”
Phó Mặc đẩy cô ngã xuống giường, hai bàn tay to bóp chặt cổ Thiên Ý.
Hắn nghiến răng, từng sợi gân xanh trên cổ nổi cộm lên, tơ máu sắc nhọn đâm thẳng vào gương mặt nhợt nhạt của cô.
Thiên Ý càng giãy giụa Phó Mặc bóp càng mạnh.
Móng tay cào lên mu bàn tay hắn mãnh liệt đến rách da, nhưng Phó Mặc dường như không biết đau đớn là gì.
Thiên Ý càng khổ sở hắn càng phấn khích.
Cho đến khi cô gần lịm dưới thân hắn, chút nhân tính còn sót lại của Phó Mặc đã cứu cô một mạng.
Thiên Ý ho sặc sụa, nước mắt trào ra rơi xuống ga giường.
Phó Mặc đã mất lý trí, xuất hiện trước mắt Thiên Ý không phải con người, mà là quỷ dữ tàn phá cuộc đời cô.
Không có hắn Thiên Ý đã không rơi vào hoàn cảnh như ngày hôm nay.
Trước lúc hắn cướp lấy tia sinh mạng cuối cùng của Thiên Ý, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng Hiển Vinh gọi, cùng âm thanh đập cửa liên hồi báo hiệu chủ nhân đang rất gấp.
“Anh có ở trong đó không? Em có chuyện cần nói.
Anh ra đây đi!”
Phó Mặc hoảng hốt buông tay, bật dậy khỏi người cô, trái tim đập nhanh tựa hồ văng khỏi lồ ng ngực.
Hắn thở hổn hển xách áo rời khỏi phòng, rời xa hiện thực đáng sợ.
Thiên Ý nằm trên giường, hít lấy hít để không khí.
Sự tủi thân ấm ức cứ thế chiếm giữ linh hồn, cô không biết phải nói với ai, không biết nên đối diện thế nào? Thiên Ý vùi mặt vào gối, ngăn tiếng khóc thương tâm tức tưởi vang lên trong đêm tối, kéo dài mãi không ngừng.
Cô khóc rất nhiều, khóc đến bản thân thành kẻ vô hồn, đến khi nước mắt khô cạn mà vết thương lòng chẳng vơi.
Giả như đêm nay cô chết dưới tay Phó Mặc, đây liệu là sự giải thoát, hay là khởi đầu? Thiên Ý chết rồi, sẽ chẳng cần đối diện với con người kia.
Chẳng cần chịu sự hành hạ nghe lời sỉ nhục, có rất nhiều thứ sẽ kết thúc, điển hình là cô.
Nhưng Phó Mặc nào để cô chết một cách dễ dàng? Thiên Ý vô thức bật cười, bản thân hiện hữu dưới thân phận gì chẳng lẽ cô còn không rõ.
Lựa chọn để mình chết đi, đến cả cô còn không có cái quyền đó.
…
Vẫn là chiêu thức cũ, Phó Mặc quyết định giam lỏng Thiên Ý trong chiếc lồ ng son mình