Mặc Cảnh Thâm anh là ai cơ chứ?
Người mà cho dù núi Thái Sơn có đổ thì cũng không bao giờ thay đổi sắc mặt vậy mà bây giờ lại có thể tức giận đến như vậy thì có thể tưởng tượng được rằng anh ấy của hiện tại nhất định đang mang dã tâm của một kẻ sát nhân.
Đầu óc Cẩm Dung nhớ lại cảnh tượng nhìn thấy Hàn Triết vừa rồi ở hành lang, anh ta sửng sốt, gan thận cũng run lên.
Anh ta sợ hãi tột độ.
“Đại… đại ca, em sai rồi.
Nhưng em chỉ là..”
“Lại chỉ cái gì? Chỉ vì tốt cho tôi sao?”
Mặc Cảnh Thâm ngắt lời anh ta và hỏi lại.
Cẩm Dung: “Đại ca à, anh không để em nói hết thì em có thể nói được gì đây.”
Anh ta gật đầu rồi lắc đầu nguầy nguậy: “Không không không, đó không phải tất cả.
Em làm vậy cũng là vì nghĩ cho Mộ Thiển, anh nghĩ xem, Mộ Thiển trước đó mất ngủ nghiêm trọng đến mức sắp chết, không phải là vì anh sao? Nếu như cô ấy không cứu được anh vậy thì sau khi anh chết đi sớm muộn gì Mộ Thiển cũng chết.
Vậy nên hai người… hai người…”
Cẩm Dung suy nghĩ một lúc rồi nói: “Bây giờ hai người giống như đôi đũa lệch.
Không ai có thể rời xa nhau, nếu như tách nhau ra thì cả hai đều phải chết.
Vậy nếu như cuối cùng vẫn phải chết thì chi bằng vất vả một chút để cùng sống và tồn tại, đó không phải là kết thúc có hậu có phải không?”
‘Cút!”
Mặc Cảnh Thâm tức giận hất anh ta ra.
“Ầm… ayo.”
Sau khi bị ném mạnh Cẩm Dung lập tức ngã xuống đất, đập mông và đầu xuống bàn, đau đớn thở dốc.
Mặc Cảnh Thâm nhìn Mộ Thiển đang nằm bất tỉnh trên giường, trong lòng rất đau khổ nhưng anh không biết phải làm thế nào.
Có điều không thể không nói rằng những gì Cẩm Dung vừa nói cũng rất có lý.
Nhưng…
Dù vậy nhưng Mặc Cảnh Ngôn vẫn không bao giờ nghĩ rằng anh lại được cung cấp máu bởi chính người phụ nữ anh yêu.
Anh tự trách bản thân, trách bản thân thật vô dụng.
Cẩm Dung đứng bên cạnh nhìn Mặc Cảnh Ngôn rất muốn nói điều gì đó nhưng lại thôi.
Một lúc sau Hàn Triết bước vào.
Vẻ mặt tiều tụy và tâm trạng tồi tệ của Hàn Triết đột nhiên được cải thiện rất nhiều khi nhìn thấy vẻ thảm hại của Cẩm Dung.
Chuyện này ban đầu không phải chủ ý của một mình anh ta vậy mà tự nhiên một mình anh ta lại phải chịu đựng nhiều đến vậy.
Nếu không làm sao phải chịu nhiều oan ức như vậy.
Cẩm Dung nhìn thấy vẻ mặt hả hê của anh ta liền chậm rãi tiến về phía Hàn Triết rồi giơ tay lên dùng cùi chỏ huých mạnh vào ngực Hàn Triết: “Ông nội nhà anh.”
“Aaaa…”
Gương mặt đau khổ của Hàn Triết méo xệch, đưa tay che ngực cười toe toét.
“Cút ra ngoài!”
Mặc Cảnh Ngôn trách móc một tiếng, không muốn để hai người họ làm phiền Mộ Thiển nghỉ ngơi.
“Vâng.”
“Vâng, đại ca, chúng em lập tức cút ra ngoài.”
Hai người lập tức xoay người bước ra ngoài rồi đóng cửa phòng lại.
“Ông nội Hàn Triết à, anh tự một mình mà đi chết đi còn kéo theo tôi làm gì?”
Ở hành lang Cẩm Dung đá Hàn Triết một cái, không nhịn được hét lên.
Hàn Triết vừa bị Mặc Cảnh Thâm trách móc và dạy cho một bài học thì làm sao có thể chịu đựng được cú đấm đá của Cẩm Dung được.
Chỉ vào anh ta và mắng: “Liên quan gì đến anh chứ, tôi cũng tủi thân chứ? Từ lúc bắt đầu anh đều không bàn bạc thương lượng gì với tôi, từ đầu đến cuối tôi đều vô tội.”
“Vô tội cái khỉ nhà anh.”
Cẩm Dung đập mạnh vào anh ta vừa đánh vừa nói: “Anh vô tội ư? Anh không biết lúc Mộ Thiển đang ở biệt thự Ngự Cảnh sao, còn không phải anh giấu giếm đại ca sao bây giờ lại mặt dày vô sỉ nói vô tội sao?”
Anh ta liền đấm vào bên trái, Hàn Triết nắm chặt lấy tay anh thuận tiện đá vào bụng anh ta một cái: “Anh đã làm hết tất cả bây giờ còn muốn làm sao! Máu của Mộ Thiển đã chảy ra rồi, tôi còn không hợp tác với anh thì tất cả đều vô ích rồi hay sao?”
“Gào khóc ~ anh thật sự ra tay sao? Hàn Triết, nếu hôm nay ông đây không đánh chết mẹ nhà anh thì tôi sẽ không là Cẩm Dung.”
Cẩm Dung kìm nén lại cơn đau ở bụng rồi lao về phía anh ta, hai người xô xát với nhau.
Hai người họ đang đánh nhau ở bên ngoài, còn trong phòng Mặc Cảnh Thâm ngồi đó vẫn luôn nắm tay Mộ