“Em tỉnh rồi?”
Mặc Cảnh Thâm vui vẻ muốn ôm Mộ Thiển trong vòng tay.
Nhưng anh không dám.
Lúc nhìn Mộ Thiển tỉnh dậy liền thấy chóng mặt sau đó nôn mửa và ngất xỉu nên anh rất lo lắng rằng việc ôm cô sẽ khiến cô cảm thấy khó chịu.
Anh nắm chặt lấy tay của Mộ Thiển, người đàn ôn này đỏ bừng mặt lên vì hưng phấn: “Cuối cùng em cũng tỉnh lại, sao rồi, cảm thấy đỡ hơn chút nào chưa, có cảm thấy chỗ nào không khỏe không hả?”
Đôi má thanh tú và xinh đẹp của người phụ nữ giờ trở nên nhợt nhạt và thâm quầng vì gầy gò và yếu ớt, chẳng khác gì một bệnh nhân nặng.
Nhưng Mặc Cảnh Thâm biết rằng bệnh của Mộ Thiển thực sự rất nghiêm trọng.
“Em không sao.”
Giọng cô ấy rất nhẹ nhàng và thanh tao.
Trái tim Mặc Cảnh Thâm thắt lại, anh nắm chặt tay cô giống như lo lắng rằng nếu anh buông ra thì cô sẽ lại rời xa anh.
“Đồ ngốc này, tại sao, tại sao hả, sao em lại ngốc như vậy chứ?”
Một tay Mặc Cảnh Thâm nắm lấy tay cô còn tay kia anh nhẹ nhàng vuốt lên má cô, nhìn thấy cô ấy ươn ướt đôi mắt, khóc nức nở vì tủi thân nước mắt anh cũng trào ra ngay lập tức.
“Sao lại khóc rồi?”
Anh đưa tay gạt nước mắt trên khóe mắt cô, tay còn lại tự tát vào mặt mình mấy cái: “Thiển à, xin lỗi em, là anh không tốt, vì anh không tốt nên em mới phải chịu nhiều uất ức như vậy, anh là đồ khốn nạn!”
“Thâm à!”
Mộ Thiển sụt sịt mũi rồi lắc đầu nói: “Anh đừng như vậy mà, em không trách anh, thật sự không trách anh.
Anh rất tốt.”
Trong lòng cô ấy đã rõ rằng Mặc Cảnh Thâm đều biết hết mọi chuyện rồi.
Chỉ là không ngờ mọi chuyện lại diễn ra nhanh như vậy và Mặc Cảnh Thâm lại biết hết mọi chuyện nhanh đến thế.
Vậy thì tiếp theo đây phải làm sao, liệu anh có tiếp tục nhận điều trị nữa không?
Đây là điều mà Mộ Thiển lo lắng nhất.
“Thâm à, anh nghe em nói.”
Mộ Thiển rút tay ra khỏi bàn tay của anh, cô không muốn nhìn thấy anh tự ngược đãi chính mình rồi yếu ớt nói: “Thâm à, em biết chuyện này cũng không thể giấu giếm được lâu nữa, anh…”
“Đừng nói nữa, anh đi lấy nước cho em.”
Nhìn thấy đôi môi của Mộ Thiển khô và nhợt nhạt, ngay đến cả nói cũng rất yếu ớt khiến cho anh đau khổ tột cùng.
Thật ra ngay cả khi Mộ Thiển không nói thì anh ấy cũng sẽ biết Mộ Thiển định nói gì nhưng anh ấy không muốn nghe bây giờ.
Cái gì cũng không muốn nghe.
Chỉ hy vọng rằng Mộ Thiển có thể nghỉ ngơi thật tốt sau đó đợi tìm được Thượng Quan Uyển Nhi rồi thì nhất định sẽ có cách.
Thượng Quan Uyển Nhi là người của Ấn Tộc, những chuyện như vậy bà ta không thể không có cách giải quyết được.
Suy cho cùng thì đó cũng là mẹ của Mộ Thiển, bà ta sẽ không bao giờ vì trị bệnh mà không quan tâm đến mạng sống của con gái ruột được.
“Em không khát…”
Mộ Thiển lắc đầu từ chối.
Đôi mắt ngấn nước của cô trở nên đờ đẫn, mất đi vẻ long lanh như xưa và không còn sáng nữa.
Cô nắm chặt tay của Mặc Cảnh Thâm giống như muốn thổ lộ những điều cuối cùng, cô nghẹn ngào nói: “Thâm à, những gì trước đây em làm đều là do em tự nguyện.
Bây giờ cơ thể anh cũng đang dần dần tốt hơn rồi.
Em hy vọng sau này anh vẫn sẽ tiếp tục nhận điều trị, đừng làm uổng phí những gì mà em đã phải chịu đựng có được không?”
Nói xong những lời này Mộ Thiển liền hít vào một hơi dài.
Như thể vừa rồi phải tốn rất nhiều công sức để nói, khiến cô có chút không chịu nổi.
“Đừng nói nữa, em đừng nói gì hết.”
Mặc Cảnh Thâm hít một hơi thật sâu rồi từ từ nhắm mắt lại, không muốn nghe Mộ Thiển nói nữa.
Cô ấy càng vì anh mà lo nghĩ như vậy càng khiến cho Mặc Cảnh Thâm cảm thấy áy náy và đau lòng.
“Thiển à, em quá ích kỷ rồi!”
Mặt anh hơi tối sầm lại rồi trách móc.
“Cái gì cơ!”
Người phụ nữ mở to mắt nhìn Mặc Cảnh Thâm với ánh mắt khó tin, cánh mũi khẽ phập phồng và đôi môi run rẩy không ngừng.
Đôi mắt đỏ ngầu và dần bao phủ một lớp sương mù, một lúc lâu sau anh đau đớn không nói nên lời.
“Anh nói cái gì cơ?”
Mộ Thiển hỏi lại lần nữa.
“Anh nói em quá ích kỷ rồi!”
Mặc Cảnh Thâm nhìn cô, trầm giọng nói: “Ai bảo em vì tôi mà làm nhiều như vậy? Em đã suy nghĩ tới cảm nhận của anh chưa? Có từng hỏi xem anh có muốn nhận sự giúp đỡ của em chưa?”
Anh ấy vừa tức giận vừa đau khổ.
Chỉ mong có thể khiển trách cô ấy vài câu để cô ấy sẽ không vì anh mà làm