- -----
Chương 1158: Trở mặt với nhà họ Thích.
“Trách?”
Thích Ngôn Thương lắc đầu: “Ông là ông của cháu, sao cháu dám đây.”
Tuy miệng nói không dám nhưng lại mang biểu cảm khinh khỉnh, trông giống đang mỉa mai.
“Không dám? Anh mà không dám, thì mới sáng sớm dẫn một đống người đến đây làm gì.”
Ông Thích tức giận đập bàn rầm một cái.
Âm thanh bất ngờ nhưng anh cảm thấy không hề gì.
Anh vẫn bình thản dùng bữa, bình thản nhai nuốt đồ ăn, tư thế dùng nữa ung dung, không biết đang giận dữ hay không.
Ông Thích thấy anh không nói gì cũng không nói nữa, bình tĩnh đơi anh ăn xong.
Một lúc sau, anh đặt bát xuống, rút khăn giấy lau miệng, sau đó rút ra một vật từ sau lưng đặt lên mặt bàn.
Người làm nhìn về phía Thích Ngôn Thương nhưng thấy một khẩu súng thì sắc mặt trắng bệch.
Nhưng dù sao cũng là người từng trải, ông Thích liếc nhìn khẩu súng trên bàn, cười lạnh nói: “Cuối cùng cũng lớn rồi nhỉ, hai cánh cứng cáp rồi.
Ông già này không quản nổi anh nữa, để anh lấy mấy thứ đồ chơi đến dọa tôi?”
“Lời ít nhưng ý nhiều.
Hôm nay cháu đến đây, một, là muốn lấy lại số cổ phần thuộc về cháu; hai, chuyện của Tiểu Thang Viên có phải do ông làm hay không? Ba, cái chết của mẹ cháu rốt cuộc là như thế nào?”
Anh không muốn phí lời với ông già mà đi thẳng vào vấn đề.
“Khốn kiếp, Thích Ngôn Thương, mày đang làm cái gì thế hả, sao lại chĩa súng vào ông nội?”
Đúng lúc này, bố Thích Ngôn Thương nhận được tin vội chạy đến, thấy vậy thì nổi cáu.
Sải bước đến trước mặt Thích Ngôn Thương, giơ tay định tát anh.
Nhưng anh vươn tay túm lấy cánh tay của bố một cách dễ dàng: “Đánh từ nhỏ đến lớn, vẫn chưa đủ sao?”
Là một người đàn ông, anh chưa bao giờ chấp nhặt Thích Ngữ Anh.
Nhưng nhiều khi trong lòng anh cũng tràn đầy sự bất bình.
Đều là con cháu nhà họ Thích, mà thái độ của ba và ông nội đối với Thích Ngữ Anh rất tốt, còn với anh lại lạnh lùng cùng cực.
Thậm chí, đối xử với Diêu Nguyệt Như còn tốt hơn cả anh.
“Xem xem mày đã gây ra chuyện tày trời gì, Ngữ Anh nó đâu giống mày.” Ba anh gào lên.
“Không giống sao, năm đó lúc Thích Ngữ Anh hủy bỏ hôn ước với Cận Ngôn, chỉ một câu nói là xong chuyện.
Còn con, lúc con hủy hôn ước với Diêu Nguyệt Như, thái độ của mọi người là sao?”
Năm đó, nhà họ Thích và nhà họ Tư sớm đã định hôn ước, hy vọng Thích Ngữ Anh sẽ kết hôn với Tư Cận Ngôn.
Nhưng Tư Cận Ngôn thích Mộ Thiển, Ngữ Anh cũng không làm khó cho nên đã hủy hôn ước.
Dù ông nội và ba phản đối, nhưng chỉ nói vài câu rồi thôi.
Nhưng trường hợp của anh thì khác, anh hủy hôn với Diêu Nguyệt Như, hai người nổi trận lôi đình, như thể anh đã làm một chuyện không thể dung thứ vậy.
“Ngữ Anh là con gái.
Gả cho người nó không yêu, thì cuộc đời này sao hạnh phúc được chứ?”
Ba anh hừ lạnh.
Nghe thấy câu này, anh bật cười: “Còn con thì sao, cưới Diêu Nguyệt Như thì sẽ hạnh phúc sao?”
“Nguyệt Như là đứa bé tốt.”
“Cận Ngôn thì sao, cậu ấy cũng là con nhà người ta mà mọi người hay kể đó thôi.”
Một hồi tranh luận, đủ loại lí do hoang đường.
Thích Ngôn Thương thấy được sự đối xử bất công ở đây, kể cả một trái tim băng giá cũng sẽ tan vỡ, sẽ bị thương.
“Muốn lấy lại cổ phần cũng không vấn đề gì, lập tức đến Cục dân chính lấy giấy chứng nhận ly hôn, ông sẽ không đóng băng tài sản của cháu nữa và trả lại cổ phần cho cháu.”
Ông Thích im lặng hồi lâu cũng lên tiếng.
“Cho nên, trừ việc này ra, sẽ không đôi co thêm nữa phải không?”
Thích Ngôn Thương kéo ghế ra ngồi, tiện tay rút một điếu thuốc, châm lửa, ngồi trước mặt ông nội hút thuốc.
“Không đôi co thêm nữa.”
Ông Thích bình tĩnh nói.
Như vậy, đàm phán một hồi lại đi đến ngõ cụt.
“Có những lời, nghĩ kĩ rồi hãy nói.
Nếu như hôm nay cháu không lấy được những thứ thuộc về mình, vậy thì, tính từ thời điểm cháu bước chân ra khỏi nhà họ Thích, cháu sẽ không quay đầu.”
“Cút, coi như tao chưa từng sinh ra mày.”
Ông nội còn chưa nói gì, ba anh đã ra lệnh đuổi khách.
Thích Ngôn Thương miệng ngậm điếu thuốc khẽ run, tàn thuốc ở phần đầu