“Ông nội nói đùa à, sao cháu lại có thể tạo phản?”
Thích Ngôn Thương cười vô lại, giơ tay vén tóc mái trán lên, cử chỉ lộ ra vẻ phóng túng quyến rũ: “Ở công ty, không có công lao cũng cũng có khổ lao, cháu chỉ muốn lấy lại phần thuộc về mình và phần mà mẹ cháu đã để lại cho cháu.”
Lúc mẹ anh ta ra đi đã để lại di thư, tài sản của bà được chia thành hai phần, một phần cho Thích Ngữ Anh, một phần để lại cho Thích Ngôn Thương.
Nhưng mấy thứ này vẫn bị người nhà họ Thích lấy mất, cho tới bây giờ họ vẫn chưa nói với anh ta.
Nếu không phải do một lần nói chuyện với Thích Ngữ Anh, cô ấy vô tình tiết lộ ra ngoài, e rằng cả đời này Thích Ngôn Thương cũng không biết những chuyện này.
Khi nói đến tài sản, hai người ba Thích và Ông cụ Thích bốn mắt nhìn nhau với ánh mắt sâu xa.
Thích Ngôn Thương nhìn ánh mắt của hai người xem, anh ta nói: “Hiện tại có hai lựa chọn, một, trả lại thứ nên thuộc về cháu, chúng ta vẫn là người một nhà như cũ.
Hai, mỗi người đi một ngả, và đừng trách cháu ra tay không lưu tình.”
Giây phút rời khỏi nhà họ Thích, Thích Ngôn Thương rất thương tâm, tuyệt vọng, anh ta chỉ cảm thấy việc làm của ông cụ làm cho anh ta tan nát cõi lòng.
Cho đến khi ông cụ lại làm những chuyện tổn thương thấu tim anh ta, Thích Ngôn Thương mới dần dần nhìn rõ bộ mặt thật của bọn họ.
Chỉ tiếc, mặc dù là nam nhi bảy thước, thì cũng không thể buông bỏ tình cảm gia đình.
Anh ta không muốn vạch mặt với bọn họ.
“Anh dám?”
Ông cụ Thích nổi trận lôi đình với đôi mắt đỏ rực trợn lên giận dữ, hàm răng bị cắn chặt, dáng dấp dữ tợn, hận không thể ăn sống nuốt tươi anh ta.
“Ông nội nói gì vậy, có dám hay không cháu đều đã làm.
Ông có thể làm khó dễ được cháu ư?”
Anh ta thuận tay cầm khẩu súng lục trên mặt bàn lên, nhẹ nhàng mà vuốt vuốt nó ở trong tay, thổi thổi bụi vô hình ở trên nòng súng, rồi như thể không có việc gì mà nói: “Thứ Thích Ngôn Thương cháu không có được, thì người khác cũng đừng hòng có được.
Mặc dù hôm nay cháu sẽ không ra tay với mấy người, nhưng không có nghĩa là cháu sẽ không ra tay với tập đoàn Như Anh.
Đến lúc đó, tổn thất sẽ không phải là nhỏ.”
Cộp cộp cộp…!
Đột nhiên, trong phòng khách vang lên tiếng giày cao gót, họ nhìn sang thì thấy Thích Ngữ Anh đang chạy tới với đôi giày cao gót.
“Anh, anh đang làm gì đó?”
Thích Ngữ Anh chạy mà thở hổn hển, cô ấy nhìn lướt qua súng lục trong tay anh ta mới xù lông lên: “Anh điên rồi, anh cầm súng lục chĩa về phía ba và ông nội là có ý gì?”
Ở trong mắt Thích Ngữ Anh, Thích Ngôn Thương là một người đàn ông chững chạc, kín đáo, nói năng thận trọng, vô cùng lạnh lẽo cô quạnh, và thờ ơ với người lạ.
Nhưng đối với cô ấy, Thích Ngôn Thương thật tâm có ý tốt.
Chỉ tiếc cô ấy thật sự không ngờ có một ngày Thích Ngôn Thương sẽ cầm súng lục chĩa vào người thân của mình.
Hơn nữa, lúc này nòng súng đang nhằm vào ông cụ Thích.
Sắc mặt Thích Ngữ Anh trắng bệch, cô ấy đi tới chắn trước mặt ông cụ Thích, rồi nói với Thích Ngôn Thương: “Anh, có chuyện gì không thể tỉnh táo rồi nói sao?”
“Nói cái gì chứ? Em cho rằng lời nói của anh ở nhà họ Thích cũng có trọng lượng giống như em à?”
Nói tới đây, Thích Ngôn Thương tự giễu cười, anh ta cảm thấy có một sự mỉa mai không thể giải thích được.
“Anh muốn cái gì anh nói đi? Anh, anh nói đi, em nhất định sẽ giúp anh.”
“Anh muốn lấy lại cổ phần thuộc về anh, cùng với...!phần mà mẹ trước khi lâm chung để lại cho anh.” Ở trước mặt Thích Ngữ Anh, Thích Ngôn Thương không cần phải giấu giếm cái gì.
Anh ta nói xong, lúc này Thích Ngữ Anh nhìn về phía ba Thích: “Ba, mấy năm này anh con ở công ty không có công lao cũng cũng có khổ lao, mỗi ngày anh ấy đều tăng ca đến đêm khuya, vội vàng chạy đông chạy tây, thì công ty mới có thành tích và địa vị như hôm nay.
Hiện tại mấy người lại đuổi anh ấy ra nhà họ Thích là vì sao? Hơn nữa, những thứ kia vốn thuộc về anh con, ba cho anh không được sao? Nhìn trong cả gia tộc mình, trong các anh em, có ai có thể có được năng lực như anh của con?”
Thích Ngữ Anh biết rõ năng lực của Thích Ngôn Thương.
Tập đoàn Như Anh có thể phát triển kinh người trong thời gian ngắn, tiền lời cao hơn trước