Từ xa xa, nhìn thật giống cô nhóc nhỏ trong nhà mình.
Nghĩ về điều này, cô ngạc nhiên phát hiện các đặc điểm trên khuôn mặt của Nghiên Nghiên vậy mà có phần giống với đứa trẻ này!
Không, nhìn khuôn mặt của bé con đó, còn có cái mũi, rõ ràng chính là từ một khuôn mà ra.
Thoáng cái, cô đứng lên.
“Thiển Thiển, em sao vậy vậy?”
Thấy thần sắc cô có chút không bình thường, Tư Cận Ngôn lập tức chụp lấy tay cô, quan tâm hỏi han.
Trong quán, không chỉ Mộ Thiển, mà ngay cả Mặc Cảnh Thâm và Kiều Vi đều phát hiện có điều bất thường.
“Tôi… tôi đột nhiên thấy đau bụng nên muốn đi vệ sinh.”
Nói xong lại nhẹ gật đầu với bọn họ, “Mọi người cứ gọi món trước đi, tôi đi rồi sẽ trở về.”
Vội vàng rời khỏi ghế, Mộ Thiển bước nhanh về phía bồn rửa tay, ở khu vực công cộng mà vặn mở vòi nước.
Nước chảy đầy vào lòng bàn tay, rồi vỗ lên khuôn mặt mình, như muốn cho mình phải bình tĩnh.
Càng rửa, suy nghĩ trong cô càng rõ ràng.
Trong đầu đột nhiên hiện ra một loạt suy nghĩ khác nhau, đứa bé đó có phải con của cô không?
Lúc trước, ở Hải Thành cô đã sinh ra một bé trai, nếu như lấy thời gian mà tính, vừa đúng bằng tuổi với túi sữa nhỏ.
Đặc biệt là các đặc điểm trên khuôn mặt của túi sữa nhỏ, nó thực sự quá giống con bé Nghiên Nghiên.
Lần đầu tiên gặp túi sữa nhỏ đã cảm thấy hơi giống, nhưng chỉ là không chú ý quá nhiều.
Bây giờ nghĩ lại, lại cảm thấy hơi sợ.
“Thiển Thiển, cậu không sao chứ?”
Bỗng nhiên, một người đi ra từ phía sau lưng.
Kiều Vi nhìn Mộ Thiển, tiến tới quan tâm nói: “Cậu không sao chứ? Cảnh Thâm anh ấy … Tính anh ấy là như thế, cậu tuyệt đối đừng so đo với anh ấy.”
“Ừm, mình biết.”
Mộ Thiển hơi gật đầu, ngước nhìn Kiều Vi, nhíu lông mày thở dài, “Ngược lại là cậu.”
Cô mím môi, thất vọng thở dài: “Cậu có thực sự chắc chắn rằng Mặc Cảnh Thâm phù hợp với cậu không? Mặc dù hoàn cảnh gia đình của anh ta không tồi, nhưng đàn ông, nhất định phải yêu cậu mới có thể thương cậu.”
Hai ngày nay cô quan sát Mặc Cảnh Thâm, lại phát hiện ra rằng nhân phẩm của Mặc Cảnh Thâm thật kém cỏi, cần phải suy nghĩ lại lần nữa.
Nghe những lời của Mộ Thiển, đồng tử của Kiều Vi hơi co lại, đáy mắt hiện lên chút ánh sáng, “Sao đột nhiên lại nói như vậy? Cậu và Cảnh Thâm…không phải có hiểu lầm gì đó chứ? Cậu nghĩ anh ấy là người như thế nào?”
“Vi Vi.
Thật ra thì cậu rất tốt, cậu có thể tìm được một người đàn ông tốt hơn.
Có điều, cậu cũng có thể quan sát Mặc Cảnh Thâm một khoảng thời gian.
Nếu anh ta thật sự không đáng, cậu có thể chọn lại.”
Tóm lại, Mộ Thiển thực sự cảm thấy Mặc Cảnh Thâm không xứng đáng với Kiều Vi.
Cô ấy là một cô gái giản dị, kẻ khốn như Mặc Cảnh Thâm sao có thể xứng với cô ấy chứ?
“Hahaha, Cảnh Thâm rất tốt với mình.”
Kiều Vi kéo tay Mộ Thiển, sắc mặt nghiêm túc, “Thiển Thiển, sau này đừng nói những lời như vậy nữa, mình và Cảnh Thâm đã đính hôn, chúng mình nhất định sẽ ở bên nhau trong tương lai.”
Cho dù Mặc Cảnh Thâm không thích cô thì sao chứ, cô nhất định phải làm thiếu phu nhân của nhà họ Mặc.
Nghe cô nói vậy, Mộ Thiển cũng hiểu ý của Kiều Vi, cũng không tiện nói thêm gì nữa, “Được rồi, chỉ cần cậu thấy tốt là được.”
Mọi người đều có quyền lựa chọn cho mình, mà cô cũng hiểu lời của Kiều Vi là có ý gì.
Chỉ là trong lòng cảm thấy rất khó chịu, thầm cầu nguyện, túi sữa nhỏ trăm triệu lần đừng là đứa trẻ mà cô sinh thuê năm đó.
Nếu thật là vậy, cũng phải giữ bí mật với Kiều Vi.
Cô thầm đưa ra một giả thuyết.
“Được rồi, cậu mau quay lại đi, mình đau bụng, phải vào toilet.”
Kiều Vi khẽ mỉm cười, thả tay Mộ Thiển đi vào phòng vệ sinh.
Mộ Thiển chỉ đơn giản là điều chỉnh dáng vẻ của mình trong gương rồi quay lưng bước ra khỏi phòng tắm.
Nhưng ai biết được, vừa đi đến cạnh phòng, thì đã thấy Mặc Cảnh Thâm đi đến.
Mộ Thiển theo bản năng nhíu nhíu lông mày, tận lực tránh Mặc Cảnh Thâm.
Ngưng mà, người đàn ông đó đã túm lấy tay cô kéo vào một phòng không có người, khóa trái cửa.
Ép chặt cô vào cửa, sắc mặt lạnh lẽo cúi đầu nhìn cô.
“Rốt cuộc cô là ai?”
“A——”
Bị anh đẩy mạnh vào cửa, đầu đập vào cửa đến choáng váng, xương sống cũng đau nhức.
Không nhịn được mà hít sâu một cái, cô trừng mắt nhìn