Bữa tối trải qua trong bầu không khí vô cùng khó xử và căng thẳng, sau đó ai về nhà nấy.
Khi mọi người bước vào thang máy, Mộ Thiển giả vờ hoảng hốt, “Thôi chết, điện thoại của mình để quên ở bên trong rồi, mọi người xuống trước đi, mình quay lại lấy điện thoại cái đã.”
Nói xong, liền xoay người rời đi.
“Được, vậy em nhanh một chút”
Tư Cận Ngôn dặn dò Mộ Thiển, sau đó mọi người liền vào trong thang máy.
Mộ Thiển xoay người, lén quay trở lại phòng của mình nhìn thấy đồ ăn bên trong vẫn chưa dọn, cô vui sướng vô cùng.
Ánh mắt của cô dừng ở chỗ ngồi, trên bàn đặt một chiếc cốc.
Chiếc cốc kia là chiếc cốc mà Tiểu Bảo vừa mới uống, lén lút lấy chiếc cốc bỏ vào túi, sau đó cô mới xoay người rời đi, rồi bước thẳng xuống lầu.
Sau khi cô xuống cầu thang thì thấy Tư Cận Ngôn vẫn còn đợi cô, mà Kiều Vi, Mặc Cảnh Thâm và Tiểu Bảo thì không thấy đâu nữa.
“Họ đã về trước rồi à?”
Mộ Thiển hỏi.
“Đúng vậy, bọn họ có chút việc nên đã về trước”.
Tư Cận Ngôn giải thích.
Một Thiển cười nhạt, “À, không sao cả”
“Lên xe thôi, anh đưa em về”.
Tư Cận Ngôn vừa mở cửa xe vừa nói với cô.
“Không không không, em tạm thời còn có chuyện phải xử lý, anh về trước đi, bạn của em đang trên đường tới đây.”
Cô đúng là có chuyện cần phải xử lý, nhưng chuyện này không thể nói cho Tư Cận Ngôn biết được nên cô phải tạm thời che dấu, như vậy sẽ tốt hơn.
“À, được thôi, vậy anh ở lại đợi bạn cùng với em.”
Dù sao thì Mộ Thiển cũng mới vừa về nước, Tư Cận Ngôn có chút lo lắng cho Mộ Thiển.
“Hả? Không được, không được.
Anh mau về nhà đi”.
Cô liên tục hối thúc nên Tư Cận Ngôn đành phải lên xe, trước khi đi còn không quên căn dặn, “Nếu xảy ra chuyện gì thì nhanh chóng gọi điện thoại cho anh.”
“Vâng, được rồi.”
“Vậy anh về trước đây.”
:Học trưởng, đi đường cẩn thận.”
Cô chào tạm biệt anh, nhìn xe của Tư Cận Ngôn chạy khỏi, Mộ Thiển mới đón một chiếc taxi, sau đó bước vào xe.
“Cô muốn đến đâu?”
Tài xế taxi hỏi.
“Bệnh viện.”
“Được.”
Tài xế khởi động xe trực tiếp chạy đến bệnh viện.
Ngồi trên xe, tim của Mộ Thiển cứ đập thình thịch, trong lòng có chút lo lắng rồi lại mang chút chờ mong, lại có chút âu sầu, nếu kết quả đúng là như vậy thì phải làm sao đây.
Nhân sinh khó đoán thế sự khó lường, sẽ có chuyện trùng hợp đến không thể tin nổi như vậy sao?
Bản thân cô cũng không rõ.
Khi đến bệnh viện, bác sĩ cũng bắt đầu tan ca, Mộ Thiển đem chiếc cốc mà Tiểu Bảo đã dùng qua cùng với sợi tóc của mình giao cho bác sĩ xét nghiệm, bác sĩ nói ba ngày nữa mới có kết quả.
Cô chỉ có thể chờ đợi.
Nhưng lúc Mộ Thiển rời khỏi bệnh viện thì có một người từ phía sau chiếc cột ở đại sảnh bệnh viện bước ra.
Ánh mắt thâm thúy nhìn chăm chú vào bóng dáng rời đi của Mộ Thiển, sau đó lấy điện thoại ra gọi cho một người, “Anh, anh đoán xem em đã thấy ai ở bệnh viện?”
Người gọi điện thoại là Mặc Dư Quân em trai của Mặc Cảnh Thâm.
Anh ta được Mặc Cảnh Thâm gọi đến bệnh viện để mang đồ làm xét nghiệm DNA, cũng không nghĩ đến lại gặp được Mộ Thiển ở chỗ này.
Quan trong nhất là….dưới sự cầu xin của anh ta, thì anh trai anh cũng đã cho anh biết đối tượng xét nghiệm chính là Mộ Thiển và Tiểu Bảo.
“Khi nãy em nghe rất rõ cuộc trò chuyện của Mộ Thiển và bác sĩ, hình như là xét nghiệm DNA thì phải”.
Ở đầu điện thoại bên kia, Mặc Cảnh Thâm trầm mặc, nhíu mày nói, “Đáng chết, biết ngay cô ta cố tình tiếp cận với Tiểu Bảo là có mục đích khác mà, quả nhiên không sai”.
“Vậy em nên làm thế nào đây?”
Mặc Dư Quân cũng không biết làm sao cho phải, cứ để cho Mặc Cảnh Thâm quyết định thì hơn.
“Nói thừa, còn cần tôi chỉ chú sao? Lập tức nghĩ cách ngay, nếu làm không tốt chuyện này tôi sẽ tiễn chú qua Châu Phi du lịch”.
Mặc Cảnh Thâm trực tiếp cúp điện thoại.
Ba ngày sau.
Hôm nay, Mộ Thiển dừng hết mọi công việc nhanh chóng bắt xe đến bệnh viện xem kết quả xét nghiệm DNA.
Tuy nhiên, điều cô không ngờ tới là khi bản thân vừa mới bước vào sảnh bệnh viện thì lại đụng phải một người.
Người đó không ai khác ngoài Mặc Cảnh Thâm.
Gương mặt của Mộ Thiển bỗng chốc cứng đờ, bước chân không khỏi chậm lại, kinh ngạc nhìn anh, “Tại sao anh lại tới chỗ này?”
Vài ngày trước, Mặc Cảnh Thâm đã lấy mấy sợi tóc của cô, nếu đoán không sai chắc chắn anh ta đến đây là để lấy kết quả xét nghiệm.
Khi nói chuyện, Mộ Thiển chậm rãi cúi đầu, liếc mắt nhìn vào túi hồ sơ mà Mặc Cảnh Thâm cầm trong tay.
Trong lòng đầy rẫy nghi ngờ.
“Ô,