Sau khi cùng Bạc Dạ ăn bữa sáng, trong lúc rảnh rỗi Mộ Thiển lên phòng ngủ ở trên lầu để nghỉ ngơi.
Cô vừa mới nằm xuống thì nhận được điện thoại của Cố Khinh Nhiễm.
Kể từ khi Cố Khinh Nhiễm và Trần Tương trở về quê hương của họ ở núi Tra Nha sáu tháng trước, anh ta không bao giờ muốn quay lại.
“Em đang ở đâu?”
Cuộc gọi vừa được kết nối, giọng nói của Cố Khinh Nhiễm liền vang lên.
“Em…”
Tầm mắt của Mộ Thiển liếc nhìn căn phòng, suy nghĩ chốc lát sau đó liền nói: “Em đang đi công tác ở nước ngoài.”
Lý do tại sao cô không nói sự thật với Cố Khinh Nhiễm là vì cô lo lắng rằng anh ta sẽ tìm ra manh mối.
“A, đi công tác rồi sao?”
Phía bên kia a lên một tiếng, anh ta hoàn toàn không tin lời Mộ Thiển nói.
“Ừ, em đi công tác.”
“Sao, ngay cả anh trai của em, em cũng định lừa gạt phải không?”
“Anh lộn xộn cái gì đó.
Em nghe không hiểu anh đang nói cái gì hết.”
Trong lòng Mộ Thiển hồi hộp và giật mình, cô cảm thấy Cố Khinh Nhiễm chắc chắn đã nghe được phong thanh gì đó nếu không anh ta cũng sẽ không nói chuyện với giọng điệu kỳ lạ như vậy.
Giọng nói của Cố Khinh Nhiễm trầm xuống, rõ ràng là có chút không vui.
Chuyện đã đến nước này, cô cũng không có gì giấu giếm nữa.
“Nếu anh đã biết, vậy còn hỏi em làm gì?”
Từ trước đến nay, Mộ Thiển đã luôn giấu giếm sự tình của Mặc Cảnh Thâm.
Cố Khinh Nhuộm biết sức khỏe Mặc Cảnh Thâm không tốt và đang chữa bệnh.
Nhưng anh ta không biết Mộ Thiển sẽ cung cấp máu cho anh ấy mỗi ngày.
Sau khi bị cô chất vấn một câu, người đàn ông ở đầu dây bên kia trầm mặc giây lát, anh ta chợt nói: “Anh biết em là người như thế nào, anh không tin em cấu kết với Bạc Dạ.
Vì vậy, em nên nói cho anh biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Dù sao cô cũng là em gái của anh ta, người thân thiết nhất trên đời này.
Đương nhiên Cố Khinh Nhiễm rất lo lắng.
“Chuyện gì là chuyện gì? Chúng ta đều là người trưởng thành, nam nữ yêu đương thì có cái gì không bình thường.
Hơn nữa, lần đó em uống quá nhiều rượu, chỉ là tai nạn ngoài ý muốn, ngoài ý muốn.”
Vì Mặc Cảnh Thâm, cô sẵn lòng gánh chịu oan ức đến cùng cũng không có vấn đề.
“Ngoài ý muốn? Ha hả, em cho là anh ngu ngốc nên em nói vài ba câu thì sẽ tin tưởng sao? Nếu như em có tình cảm với Bạc Dạ thì trước đây sẽ không bạc tình với anh ta như vậy.”
“Chuyện này liên quan gì đến việc bạc tình.
Em đã nói rồi, say rượu nên hồ đồ.”
“Cho nên, không phải là em ngủ với Bạc Dạ, em thừa dịp Bạc Dạ cô đơn mà vào làm tiểu nhân?”
Mộ Thiển: “…”
Bắt kẻ khác ganh tội, trực tiếp gài bẫy Bạc Dạ?
“Không đúng, lúc đó Bạc Dạ cũng uống nhiều rồi.
Say như chết.”
“Phải không? Say như chết vẫn có thể ngủ với em à? Em đã quên anh là đàn ông sao? Hả?”
Nếu một người đàn ông thực sự say đến mức như vậy tuyệt đối không thể nào phát sinh quan hệ với một người phụ nữ.
Bằng cách này, nó chỉ có thể cho thấy rằng lời nói của Mộ Thiển hoàn toàn có vấn đề.
Hoặc tất cả mọi chuyện cô nói vừa rồi đều là giả, hoặc là cô bị Bạc Dạ cợt nhả.
Nhưng nghe thái độ nói chuyện tùy ý lúc này của Mộ Thiển cũng không giống như là bị cợt nhả mà là đang cố giấu giếm gì đó.
“Em chờ anh, anh lập tức qua đó.”
Mộ Thiển kinh ngạc đến ngây người, đột nhiên ngồi dậy, đưa tay xoa xoa tóc: “Bây giờ anh đang ở đâu?”
“Fryer.”
“Fryer? Anh…Anh…Tút tút tút…”
Mộ Thiển còn chưa nói xong, Cố Khinh Nhiễm đã cúp máy.
Cô nhìn điện thoại đã tắt, không nói lời nào mà nhìn lên trần nhà.
Có chuyện gì vậy?
Anh ta quay về Hải Thành khi nào cũng không nói cho cô một tiếng?
Trong lúc mơ hồ cô cảm thấy nếu quả thực Cố Khinh Nhiễm qua đây nhất định sẽ gây phiền phức cho Bạc Dạ.
Cô đã gây rắc rối cho Bạc Dạ suốt thời gian qua.
Lần này, Mộ Thiển không muốn rước lấy phiền phức cho Bạc Dạ nữa.
Cô đứng dậy, xuống lầu.
Bạc Dạ đang nhàn nhã uống trà trong phòng khách, rất thoải mái.
“Sao em lại xuống lầu?”
Bạc Dạ nhìn cô: “Bây giờ em cần phải nghỉ ngơi thật nhiều.”
“Nằm quá mệt mỏi.”
Cô đi tới trước mặt của Bạc Dạ rồi ngồi xuống.
Bạc Dạ rốt cho cô một chén trà cũng tiện tay ném cho cô tấm thảm bên cạnh: “Đắp thảm đi, trời lạnh.”
Rõ ràng là đã mở điều hòa nhưng Bạc Dạ vẫn chăm sóc cô chu