Thân hình Phương Nhu như bị buộc chặt lại đứng ở phía trước mặt anh ta, đối mặt với ánh mắt lạnh như băng của Thích Ngôn Thương làm cô sợ đến mức lạnh run hết người.
Điều lo lắng nhất lại bị Thích Ngôn Thương phát hiện ra, nhưng cuối cùng anh ấy vẫn phát hiện.
“Tôi ….
Đúng là không… nên.”
Hàm răng trắng tát của nàng cắn chặt vào đôi môi đỏ mọng, suýt nữa chút nữa mà cắn môi đến chảy máu.
Bang, bang.
Nhìn thấy về phía của Thích Ngôn Thương anh ta đang đi tới, Phương Nhu sợ đến mức không dám thở mạnh
“Nói, tại sao em lại phải làm như vậy?”
Anh ta hỏi với một khuôn mặt tái nhợt.
Đôi mắt sắc bén kia lại lạnh như băng mà nhìn chăm chú vào cô không hề chớp mắt, giống như muốn đem cô mà ăn tươi nuốt sống đi vậy.
“Tôi…..
tôi chỉ là …..”
Phương Nhu nghiêng đầu nhìn về phía khác, mà không dám nhìn thẳng vào anh mắt của anh.
Ai ngờ anh lại đưa tay ra, nắm lấy cằm của cô kéo về nhìn vào mắt anh, nghiêng đầu đi đâu hả: “Nhanh? Trả lời anh.”
“Không, tôi chỉ là….
Đó là….”
Phương Nhu suy nghĩ một hồi lâu cũng không biết nên trả lời thế nào, cuối cùng chỉ đành hít một hơi thật sâu, rồi nhắm mắt lại, không cần nghĩ đến nhiều thái độ nữa, mà nhanh chóng nói: “Chính là cảm thấy chơi vui.”
Đúng, chỉ có thế thôi.
“Chơi? A, lá gan của em cũng không nhỏ nhỉ.”
Giọng nói của anh kỳ quái nói.
Khi đang nói chuyện, thì một lần nữa lại từng bước tới gần, Phương Nhu lại lùi từng bước lùi lại phía sau.
Anh bước lên phía cô, cô lại lùi lại phía sau, nhưng mà chỉ mới bước được vài bước, Phương Nhu liền lùi về phía phía giường, nhưng chân cô lại vướng giường không thể lui lại, làm cô ngã nhào xuống giường.
“A~”
Hét lên một tiếng.
Thích Ngôn Thương nhướng mày, đầu gối phải chống lên giường, hai tay chống ở hai bên đầu của cô, nhìn xuống cô: “Tôi có nên ở trên giường….
chơi đùa, không?”
Trong giọng nói anh có gì đó rất xấu xa.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Phương Nhu bỗng đỏ ửng lên, nắm lấy chiếc khăn trải giường, cuốn lấy chiếc khăn và thu mình lại: “Không phải anh đang còn có việc cần xử lý sao, nhanh chóng đi đi, nếu không sẽ bị muộn mất ấy.”
“Hừ.”
Anh không nói gì chỉ cười cười, rồi đứng dậy đi ra ngoài, vừa đi anh vừa nói: “Buổi tối chờ tôi trở lại”
Ầm
Sau khi cánh cửa đóng lại, Phương Nhu thở dài vì sợ hãi, nhưng lại không chú ý tới ban nãy lúc anh ta xoay người đi khóe môi có hơi chút nhếch lên mỉm cười.
Cô tê liệt ngã xuống giường, mắt nhìn lên trần nhà, lấy tay che mặt: “Phương Nhu à Phương Nhu, đầu óc của mày đúng là có vấn đề mà? Đáng đời!”
Hối hận mãi.
Hôm qua đầu óc như bị úng nướng, nghĩ cách trêu trọc Thích Ngôn Thương?
Kết quả là ăn trộm gà không được lại còn mất nắm gạo, hiện tại còn đem bản thân mình vào nguy hiểm.
Với tính cách của Thích Ngôn Thương, sẽ tuyệt đối không dễ dàng mà bỏ qua cho cô.
Biệt thự của Bạc Dạ.
Sau hai ngày nghỉ ngơi Mộ Thiển nằm trên giường đầy mệt mỏi, sớm ngày sau tỉnh lại cô liên đi xuống lầu.
Bởi vì mới được truyền máu, cho nên cơ thể cô giờ rất sung mãn, không còn yếu như trước nữa.
“Sao em dậy sớm vậy, đi lên nằm nghỉ nữa đi?”
Dưới lầu, bối bối đi ra ngoài một chuyến, sau đó bưng bữa sáng vào: “Tôi mới mua bữa sáng, qua đây ăn một chút đi.”
“Ừ.”
Mộ Thiển gật đầu, rồi đi đến trước bàn ăn ngồi xuống: “Làm phiền anh rồi.”
“Chúng tôi trong lúc là điều phải làm, không cần khách khí như vậy.”
Bạc Dạ đem một thứ gì đó đặt ở phía trước mặt cô, sau đó xoay người đi vào bếp, chỉ chốc lát sau đi ra, trong tay anh cầm một bát canh thảo dược.
“Mau chóng ăn cơm đi, đợi thuốc nguội là có thế uống.”
“Được.”
Sự chăm sóc kỹ càng chu đáo như vậy, làm cho Mộ Thiển không tránh khỏi có chút xúc động.
Chẳng qua trong đầu không kìm lòng nổi mà nghĩ đến Mặc Cảnh Thâm, thật không yên lòng về anh, rồi lại không biết hiện tại anh như thế nào.
Tút tút—–
Đang lúc này, điện thoại của cô vang lên.
Nhìn thấy số điện thoại hiện trên màn hình, khuôn mặt của cô bỗng trở nên u sầu.
Chần chừ một lát sau, mới nghe điện thoại, khuôn mặt đang u sầu kia đã ngay lập tức được thay thế bằng nụ cười dịu dàng: “Tiểu Bảo, buổi sáng tốt lành nhé.
Sao lại gọi điện thoại cho mẹ?”
“Mẹ, chào mẹ.”
“Mẹ à, sao mẹ không ở nhà, không phải nói hôm nay cùng nhau đi ăn tết sao? Ba nói mẹ phải đi công tác.”
Tiểu Bảo vừa mời nói xong, cô chợt nghe thấy Nghiên Nghiên đang nói chuyện bên cạnh.
Hai đứa bé rất nhớ Mộ Thiển.
Đương nhiên, Mộ Thiển cũng rất nhớ hai đứa con của mình, hiện tai chỉ muốn có thể nhào tới trước mặt hai đứa trẻ, để được ôm lấy hai đứa vào lòng mình.
Ngực bỗng nhiên run lên, đau không chịu nổi.
“Mẹ…, công ty của mẹ có phải rất bận không, chờ khi nào xong việc con