Mỗi lần nghĩ về điều này, trái tim Mộ Thiển không khỏi đau đớn.
“Mẹ, mẹ nói gì vậy chứ? Mẹ có thể lịch sự chút được không? Nếu hôm qua không phải là Thiển Thiển đưa con đến bệnh viện, nói không chừng con có thể đã chết bên vệ đường rồi.”
Trước đây, mỗi khi Mộ Thiển bị Điền Quế Phân trách móc, Mộ Ngạn Minh đều ra mặt thay Mộ Thiển.
Sau bao nhiêu năm như vậy, anh vẫn thế.
Mộ Thiển cảm động trước hành động của Mộ Ngạn Minh nhưng tâm lại nguội lạnh thất vọng bởi thái độ của Điền Quế Phân.
Những năm đó, mặc dù Điền Quế Phân nhận nuôi cô, nhưng mỗi ngày đều sai khiến cô như bảo mẫu vậy, động một chút là mắng không cho cô ăn cơm.
Ngay cả tiền đi học cũng là tiền làm thêm của cô, nếu không thì Điền Quế Phân cũng sẽ không cho cô đi học.
Biết cô có tiền để trả học phí, Điền Quế Phân luôn ép buộc cô phải đi làm để kiếm tiền học phí.
May mắn thay lúc đó có Mộ Ngạn Minh ra mặt, nếu không thì cô cũng không có cơ hội đến trường.
“Lịch sự sao? Ồ, có thể lịch sự với người khác, nhưng đối với đứa ăn cháo đá bát này thì không cần phải lịch sự.
Bà già này khổ sở để nuôi nấng cô ta khôn lớn, không phải là biệt tăm âm tín vài năm rồi sao? Nuôi một con chó còn tốt hơn cô ta.”
Sau bốn năm không gặp, Điền Quế Phân đã sống một cuộc sống sung túc hơn, khoác trên mình những bộ trang phục tinh tế hơn hiện rõ một vẻ giàu sang phú quý.
Mái tóc dài được búi gọn gàng phía sau đầu, khuôn mặt tô một chút phấn, nhưng không thể che giấu được hơi thở chua ngoa đầy khắc nghiệt của người đàn bà này.
Thực sự không thay đổi chút nào.
Mộ Thiển cau mày, không ngờ sẽ gặp lại Điền Quế Phân sớm như vậy.
“Anh, anh nghỉ ngơi thật tốt nhé, lần sau em sẽ quay lại thăm anh.” Cô không muốn tranh cãi với Điền Quế Phân, cô cũng không muốn nhìn thấy dáng vẻ xấu xí của bà ta nữa, chứ đừng nói là ở đây nghe bà ta không ngừng lăng mạ cô.
“Thiển Thiển…”
Mộ Ngạn Minh cất giọng gọi cô, có một chút bất lực, dường như thực sự bất lực với Điền Quế Phân.
“Dừng lại.
Ai cho cô đi?”
Điền Quế Phân nhìn vào bộ quần áo hàng hiệu mà Mộ Thiển đang mặc, cả bộ cũng phải lên đến hàng ngàn đô la, bà ta nhìn thấy chiếc đồng hồ Mộ Thiển đeo trên cổ tay đã từng thấy trong trung tâm thương mại, thấp nhất cũng phải đến trăm nghìn tệ.
Bây giờ trở nên giàu có như vậy, không phải cũng nên đền bù một chút cho công ơn nuôi dưỡng của tôi với cô à?
Tóm được cơ hội, Điền Quế Phân chắc chắn sẽ không để Mộ Thiển dễ dàng rời đi như vậy.
“Từ khi trở về, cũng không thèm nhận tôi là mẹ nuôi.
Vậy cô nói xem có nên đền bù cho tôi một khoản phí bồi thường không? Bà già này vất vả để nuôi cô khôn lớn, nếu không có tôi thì cũng sẽ không có cô ngày hôm nay đâu, làm người cũng nên có một chút lương tâm đúng chứ? ”
Đường Quế Phân khoanh tay trước ngực đứng trước mặt Mộ Thiển, chặn đường cô.
“Mẹ ơi, mẹ đang làm gì vậy?”
Mộ Ngạn Minh đang nằm trên giường bệnh nghe xong lời nói của mẹ hận không thể tìm một cái hố nào để chui xuống.
Dùng từ “lòng tham vô đáy” để miêu tả mẹ anh cũng không có quá mà.
Nhưng Điền Quế Phân chính là một người như vậy.
Mộ Thiển bất lực, trong lòng sớm biết lần này không thể trốn tránh được rồi.
“Bồi thường? Bà muốn bao nhiêu tiền?”
Cô khẽ mỉm cười, nhìn Điền Quế Phân một cách thờ ơ, đôi mắt đầy lạnh lùng.
Ban đầu nghĩ rằng bốn năm không gặp, Điền Quế Phân sẽ phần nào có chút thay đổi, nhưng bây giờ nhìn lại thấy mình nghĩ hơi nhiều rồi.
Tính cách của con người, cả đời cũng khó mà thay đổi được.
Bằng không làm sao có câu “Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời” chứ.
Điền Quế Phân nghĩ là Mộ Thiển sẽ từ chối, ai biết rằng cô ta lại hào phóng như vậy.
Trong phút chốc, trong lòng liền nở hoa.
“Con số này là đủ rồi.”
Bà ta mở rộng xòe năm ngón bàn tay phải.
“Năm trăm nghìn?”
“Hừ, phát cho ăn mày à, ít nhất cũng phải là năm triệu!”
Điền Quế Phân diễn rất tinh tế vai “lòng tham không đáy” của mình.
“Năm triệu? Ha ha ha.” Mộ Thiển nhướn mày, cười lạnh lùng.
“Ra ngoài bệnh viện, đối diện có một ngân hàng.”
“Đưa tôi đi rút tiền ngay bây giờ sao? Không cần rắc rối vậy đâu, cô cứ đưa thẻ ngân hàng ra là được rồi.”
Điền Quế Phân nói nhanh.
Nhìn thấy bộ dạng vui mừng như muốn phát điên lên của bà ta, Mộ Thiển bất lực lắc đầu, “Bà hiểu lầm rồi.
Tôi là muốn nói, ngân hàng nằm đối diện bệnh viện, muốn thực hiện giấc mộng phát tài thì bà hãy trực tiếp đi đến ngân hàng mà cướp là được rồi.”
Đối với lòng tham không nói lên lời của Điền Quế Phân, Mộ Ngạn Minh quở trách: “Mẹ, mẹ có bị điên không vậy? Thiển Thiển vừa mới trở về nước lấy đâu ra nhiều tiền vậy?