Mặc Cảnh Thâm đứng trước cửa phòng bệnh, vẻ mặt nghiêm trọng nhìn Mộ Thiển, không nói rõ được cảm xúc lúc này, nhưng khi nghe được những lời của cô vừa nãy, Mặc Cảnh Thâm dường như mới hiểu ra vấn đề.
Hóa ra, lý do năm đó cô tình nguyện đẻ thuê là vì con trai của mẹ nuôi cần tiền để chữa bệnh, thậm chí ép buộc cô lên sàn quán bar, cô là bị ép buộc nên mới chọn cách mang thai hộ sao?
Nói cách khác, người phụ nữ tham lam trước mặt này chỉ vì muốn cứu con trai bà ta mà đẩy cô xuống vực thẳm sâu không đáy sao?
Hơn nữa anh, dường như đã hiểu lầm cô rồi.
Sự thật đã rõ ràng, cảm xúc trong lòng Mặc Cảnh Thâm vô cùng hỗn độn không thể nói rõ được là loại mùi vị gì nữa.
Thậm chí có chút áy náy khi đối mặt với Mộ Thiển? Đau lòng sao?
Thực sự không thể diễn tả được cảm xúc lúc này của anh, trái tim anh có chút không an tâm.
“Tôi đến thăm Mộ Ngạn Minh.”
Anh lạnh lùng thu lại suy nghĩ của mình.
“Mặc Cảnh Thâm, anh đừng có giả dạng từ bi nữa.
Anh trai tôi đã bị thương rồi, anh nói nhiều như vậy có tác dụng gì sao? Tôi đã nói rồi, vụ kiện này tôi nhất định sẽ làm đến cùng.”
Thái độ của Mộ Thiển đối với Mặc Cảnh Thâm vẫn thờ ơ như trước, thậm chí còn mang theo cả chút thù hận.
Nhìn thấy người phụ nữ nhỏ bé giống như một chú mèo hoang xù lông, Mặc Cảnh Thâm đột nhiên cảm thấy ngày đó anh thực sự quá đáng rồi?
“Tôi đến đây, muốn nói cho cô biết, việc anh trai cô bị thương không liên quan gì đến tôi,” Anh vẫy tay với Hàn Triết, ra hiệu cho Hàn Triết đưa đồ cho Mộ Thiển.
“Đây là kết quả điều tra, cô có thể tự mình xem.”
“Cô Mộ.” Hàn triết đưa tài liệu cho Mộ Thiển.
Nhưng Mộ Thiển chỉ lạnh lùng liếc mắt nhìn, cười khinh bỉ: “Anh nghĩ là anh đưa đống tài liệu này cho tôi, thì tôi sẽ tin chắc? Mặc Cảnh Thâm anh là ai chứ? Muốn làm giả thứ gì thì chỉ cần động tay ra lệnh một tiếng thôi.”
“Tôi trong mắt cô là loại người như vậy sao?” Lông mày kiếm của anh khẽ nheo lại.
Câu nói của anh dường như khiến Mộ Thiển dở khóc dở cười, “Lẽ nào không phải vậy sao?”
“Dừng dừng dừng dừng.”
Ánh mắt của Điền Quế Phân nhìn về phía hai người họ, sau đó nét mặt độc ác nói với Mộ Thiển: “Mộ Thiển, chuyện của Mộ gia chúng tôi có liên quan gì đến cô sao? Vị tiên sinh này nhìn có vẻ giàu có, hà tất gì chúng ta phải làm bọn họ khó xử như vậy chứ? Những việc có thể giải quyết bằng tiền thì không nhất thiết phải quá rắc rối vậy đâu.”
Nói xong, Điền Quế Phân mỉm cười với Mặc Cảnh Thâm, “Vị tiên sinh này, sự việc này tôi đại khái là cũng biết qua rồi.
Tôi biết anh là người có thân phận cao quý, chúng tôi đấu không lại.
Nhưng con trai tôi không thể bị thương một cách oan uổng được.
Vậy đi, anh đền một triệu, việc này coi như kết thúc, tôi bảo đảm sẽ không khởi tố việc này nữa, anh nghĩ thế nào?”
Có tiền thì làm gì cũng được, câu nói này phản ánh quá rõ con người Điền Quế Phân.
“Điền Quế Phân, bà bị tiền che mờ mắt rồi à?”
Mộ Thiển không thể kìm nén cơn tức giận của mình, “Anh trai tôi bị tổn thương thành ra như thế, việc này không thể dễ dàng bỏ qua như vậy được.”
“Này, Mộ Thiển, mày nghĩ mày là ai chứ? Năm đó mày đã cút ra khỏi nhà Mộ gia, việc nhà Mộ gia có liên can gì đến mày chứ? Hơn nữa, lúc nãy đòi tiền mày, mày bảo không có quan hệ gì với chúng tao, bây giờ lại muốn làm loạn gì nữa đây? Không phải muốn thu tiền bỏ riêng vào túi mình đấy chứ?”
Những suy nghĩ của con người dơ bẩn luôn dơ bẩn như vậy.
Điền Quế Phân nhìn người luôn chỉ nhìn qua khe cửa, nhìn người bằng con mắt phiến diện.
Mộ Thiển là thật lòng quan tâm tới Mộ Ngạn Minh, nhưng cô lại bị người khác hiểu lầm, trong lòng có biết bao là uất ức.
“Mẹ, mẹ làm loạn đủ chưa? Đủ rồi thì đi ra ngoài cho con.
Việc này không liên quan gì đến mẹ hết!”
Mộ Ngạn Minh không muốn nhìn thấy Mộ Thiển bị uất ức, “Mộ Thiển chỉ là vì muốn tốt cho con mà thôi, mẹ có thể nào có một chút lương tâm được không? Năm đó không phải Mộ Thiển đưa tiền cho con chữa bệnh, thì con đã sớm chết rồi.
Mẹ không những không cảm khích mà bây giờ lại còn đối xử với cô ấy như vậy, mẹ không thấy mẹ quá đáng lắm à? ”
Là con trai của bà, Mộ Ngạn Minh luôn khoan dung với tính cách vụng về của Điền Quế Phân, nhưng việc này liên quan đến Mộ Thiển, anh tuyệt đối không để yên được.
“Hừ hừ hừ …