Mộ Thiển vô cùng lo lắng, ước gì có thể lập tức chắp cánh bay tới bên cạnh cô ấy.
Từng ngăn chặn thảm án của mẹ Dương Liễu, cho nên Mộ Thiển rất lo lắng tới vấn đề an toàn của Dương Liễu.
“Tôi đang ở số 52 đường Hương Nam.”
Dương Liễu khóc sướt mướt nói vị trí của mình, nức nở nói: “Luật sư Mộ, cô có thể tới đây nhanh không, nhanh tới đây đi, tôi thật sự rất sợ.”
“Được, tôi đã biết, tôi lập tức sẽ qua đó.”
Cúp máy, Mộ Thiển vẫy một chiếc taxi, đi thẳng đến đó.
Trên đường đi, vì quan tâm tới cảm xúc của Dương Liễu, cô lại gọi lại, hỏi: “Cô có tiện nói một chút về tình hình hiện giờ không?”
“Cô… Cô nên tự mình tới xem đi.”
Giọng Dương Liễu hơi run rẩy, không muốn nói rõ tình hình qua điện thoại.
Chuyện này khiến Mộ Thiển cảm thấy khả nghi, càng lo lắng cho tình hình của Dương Liễu.
“Bác tài, làm phiền bác lái nhanh một chút được không?” Cô thúc giục tài xế taxi.
“Được, ngồi vững nhé.”
Tài xế taxi giống như cảm thấy Mộ Thiển có chuyện khẩn cấp cần làm, cho nên tăng tốc độ của xe.
Hơn mười phút sau, xe tới nơi.
Sau khi Mộ Thiển xuống xe, cô vội vã chạy tới khu dân nghèo, gọi điện thoại cho Dương Liễu, xác định vị trí rồi đi tìm cô ấy.
“Hu hu… Luật sư Mộ, cô tới thật tốt, tôi rất sợ hãi.”
Bên này thuộc khu dân nghèo, Mộ Thiển tìm được Dương Liễu trong con hẻm thứ ba, mà cô ấy cầm di động trong tay, mở chức năng đèn pin trong di động ra, một mình rúc vào góc tường run rẩy.
“Làm sao vậy, sao cô lại ở đây?” Mộ Thiển thấy vành mắt của cô ấy đỏ bừng, khóc thương tâm muốn chết, không khỏi hơi đau lòng.
Đều là phụ nữ, cho dù cô không thể cảm động lây, nhưng nhìn cũng sẽ đau lòng.
“Thật sự rất đáng sợ, thực sự rất đáng sợ.”
Dương Liễu nắm chặt tay Mộ Thiển, run rẩy nói: “Trong di động của tôi nhận được rất nhiều tin nhắn đe dọa, thật sự rất đáng sợ, tôi không dám ngủ ở nhà một mình, hu hu… Rất đáng sợ.”
“Tin nhắn đe dọa sao? Để tôi xem.”
“Không, không còn nữa, tôi đã xóa hết rồi, những tin nhắn đó nhìn… Nhìn rất đáng sợ, tôi không dám lưu chúng, rất đáng sợ, hu hu…”
Dương Liễu lắc đầu, bộ dạng thương tâm muốn chết còn nhát gan nữa.
“Đều là tin nhắn sao?” Hai tay của Mộ Thiển kéo tay cô ấy, im lặng truyền chút ấm áp và sức mạnh cho cô ấy.
Lúc trước là gọi điện uy hiếp, bây giờ là nhắn tin đe dọa, thậm chí còn tìm người dạy dỗ Mộ Ngạn Minh – Luật sư của vụ án này.
Mặc Cảnh Thâm, thật đúng là khốn nạn!
“Đều là một số hình ảnh khủng khiếp, thật sự rất khủng khiếp, rất khủng khiếp, hu hu… Luật sư Mộ, tôi rất sợ hãi, tôi có thể… Có thể tới chỗ cô ngủ không, tôi không dám ở nhà một mình.”
Cô ấy chảy một đống nước mắt nước mũi, đã sớm không còn hình tượng gì.
Đều là phụ nữ, Mộ Thiển không chê, chỉ cảm thấy cô ấy rất đáng thương.
“Một mình sao? Cha cô đâu?”
Tuy mẹ Dương Liễu đã qua đời, nhưng cha cô ấy vẫn còn sống, sao có thể ở nhà một mình được?
“Cha tôi sao? Lúc trước cha tôi bị đánh một trận, sau đó đã chạy về quê nhà, không dám ở đây nữa, bị người ta dọa sợ rồi.”
Nói đến cha mình, cảm xúc của Dương Liễu càng thêm kích động: “Cha tôi là người thành thật, đau khổ cay đắng nhiều năm như vậy mới kiếm được chút tiền, muốn đến thành phố làm ăn buôn bán, nhưng thật không ngờ gặp phải chuyện này, hu hu… Đều là tôi không tốt.”
Dương Liễu không ngừng lắc đầu, cơ thể càng không ngừng nức nở nghẹn ngào.
“Được rồi, chuyện này không liên quan gì tới cô.”
Mộ Thiển thở dài một tiếng, giơ tay vỗ lưng cho cô ấy: “Nếu cô cảm thấy sợ hãi, vậy thì theo tôi về nhé.”
Kéo Dương Liễu đứng dậy, lúc này cô mới phát hiện ra, Dương Liễu đi chân trần tới đây.
Cô không khỏi thổn thức, rốt cuộc là nhìn thấy hình ảnh khủng khiếp đến mức nào, mới khiến cô ấy sợ hãi như vậy?
Cô cởi giày của mình ra: “Này, cô đi giày của tôi đi.”
“Chuyện này… Chuyện này… Không thích hợp lắm đâu.”
“Không có gì là không thích hợp, nhanh đi vào, đến nhà tôi.”
Thái độ của cô cứng rắn, trên người tỏa ra khí chất cởi mở, giỏi giang của người phụ nữ thời đại mới.
Dương Liễu không tiện từ chối, đành phải đi giày của cô vào, đi theo cô rời đi.
Hai người gọi xe, trực tiếp trở