‘,’“Được, tôi biết rồi, luật sư Mộ, cô cứ việc ra ngoài đi, không cần lo lắng cho tôi.” Dương Liễu mỉm cười, nói.
“Ừm, vậy tôi đi ra ngoài trước, có việc gì thì gọi điện thoại cho tôi.”
“Được.”
Rời khỏi tòa nhà, Mộ Thiển đi ô tô tới thẳng bệnh viện.
Lúc cô chậm rãi đi vào khu nội trú, đi vào phòng bệnh của Mộ Ngạn Minh, lúc này mới phát hiện ra, trong phòng bệnh, ngoại trừ Mộ Ngạn Minh và Điền Quế Phân, còn có một cô gái, nhìn có vẻ quen thuộc nhưng lộ ra vài phần xa lạ.
Mộ Điềm Tư!
Con gái của Điền Quế Phân.
Bốn năm không gặp, Mộ Điềm Tư lớn lên xinh xắn yêu kiều, bộ dạng thanh thuần đáng yêu, da thịt trắng nõn, đôi mắt hẹp dài yêu mị, tăng thêm mấy phần quyến rũ.
Tuy vẻ ngoài không phải nghiêng nước nghiêng thành, nhưng coi như là người đẹp.
Cô ta mặc chiếc áo chiffon màu trắng kết hợp với quần cạp cao, buộc tóc đuôi ngựa ngồi trên giường, đôi mắt đỏ bừng chứa đầy nước mắt, giống như vừa mới khóc nức nở.
Thế trận này…
Thật sự là nằm ngoài dự liệu của Mộ Thiển.
“Anh, anh tìm em có chuyện gì thế?”
Ánh mắt đảo qua Điền Quế Phân và Mộ Điềm Tư, sau đó nhìn về phía Mộ Ngạn Minh, làm như không thấy hai người kia.
Trước đây, Điền Quế Phân đối với cô quá đáng cỡ nào, Mộ Điềm Tư cũng chẳng kém một chút nào.
Rành rành ở trước mắt, khắc sâu vào trong đầu không thể xua đi được.
“Thiển Thiển, em không nhận ra chị sao?”
Mộ Điềm Tư nghẹn ngào nức nở vài tiếng, hàm răng cắn vào môi, bĩu môi, vẻ mặt không vui hỏi.
“Mộ Thiển, cô sao thế? Không nhìn thấy tôi và chị cô sao? Ngay cả một câu cũng không nói được à?”
Bị Mộ Thiển xem nhẹ, trong lòng Điền Quế Phân cảm thấy rất khó chịu, chỉ vào cô, lớn tiếng quát: “Bà đây đúng là phí công nuôi con sói mắt trắng.”
“Mẹ, sao mẹ lại nói chuyện với Thiển Thiển như vậy, em ấy không cố ý mà.”
Mộ Điềm Tư kéo tay Điền Quế Phân, hờn dỗi: “Cho dù thế nào, Thiển Thiển cũng là em gái của con, mẹ không thể hung dữ với em ấy như vậy được.”
Đột nhiên dịu dàng khiến Mộ Thiển được cưng mà sợ hãi.
Nhưng sự khác thường này tất có mưu kế.
Mộ Điềm Tư luôn không thích cô.
Trước đây, khi còn nhỏ, không phải cảm thấy bộ dạng cô đẹp hơn cô ta thì chính là cảm thấy cô học giỏi hơn cô ta, cho nên mỗi ngày đều ngâm mình trong hũ dấm, mỗi ngày đều âm mưu tính kế, khiến cho Mộ Thiển cảm thấy vô cùng mệt mỏi.
Còn tưởng rằng nhiều năm không gặp, Mộ Điềm Tư vẫn sẽ còn la lối om sòm với cô, ai biết tính tình của cô ta lại thay đổi hoàn toàn như vậy.
“Được rồi, là hai người có lý, chỉ có hai người là người tốt.”
Điền Quế Phân hơi thất vọng xua tay, nói: “Mẹ già rồi, không quản được hai đứa nữa.”
“Mẹ, con không có ý này.”
Mộ Điềm Tư bĩu môi: “Chỉ là… Chỉ là lần này con muốn Thiển Thiển giúp đỡ con, mẹ như vậy con biết mở miệng thế nào?”
Cô ta nhíu mày trừng Điền Quế Phân một cái, cảm thấy người mẹ này làm hỏng việc nhiều hơn là thành công.
Điền Quế Phân hiểu ra, bà ta lập tức thu liễm lại, đưa ghế cho cô: “Nào, Thiển Thiển, con ngồi xuống đi.
Vừa rồi là mẹ quá xúc động, cho nên mới tức giận với con.”
Bà ta nở nụ cười nịnh nọt, vẻ mặt a dua nịnh hót.
Trong lòng Mộ Thiển cảm thấy châm chọc, cảm thấy tính tình của Mộ Điềm Tư đúng là ngay thẳng, vậy mà cũng dám nói những lời đó ở trước mặt cô, không quan tâm cô đang ở đây.
Đúng là thẳng thắn.
“Không cần.”
Mộ Thiển không có thái độ tốt, ánh mắt nhìn về phía Mộ Ngạn Minh đang nằm trên giường bệnh: “Anh, anh tìm em có chuyện gì, nói thẳng đi.”
Cô thích nói thẳng hơn, không thích lòng vòng, để người ta hao hết tâm tư đi suy đoán, thật đúng là nhức đầu.
“Thiển Thiển…”
Trên trán của Mộ Ngạn Minh quấn băng gạc, anh ta dựa vào đầu giường, ánh mắt chăm chú nhìn Mộ Thiển, hơi nhíu mày, thở dài một tiếng: “Chuyện này, chuyện này… Haizz, Điềm Tư, em tự mình nói với Thiển Thiển đi.”
Có một số lời, anh ta thực sự khó mở miệng, căn bản không biết nên giải thích thế nào với Mộ Thiển.
Cho dù là trước đây hay bây giờ, Mộ Ngạn Minh cảm thấy nhà họ Mộ nợ Mộ Thiển rất nhiều, cho nên người làm anh trai như anh ta vĩnh viễn xấu hổ mở miệng cầu xin trước mặt Mộ Thiển.
Sở dĩ anh ta cảm thấy khó xử là vì mạng của mình là do Mộ Thiển bán thân đổi lấy, vì thế anh ta áy náy suốt mấy