Mộ Thiển tiếp tục vùi đầu vào công việc, buổi sáng cùng buổi chiều chia ra hẹn gặp khách hàng, bận rộn không ngừng nghỉ.
Cũng may Cố Khinh Nhiễm quan tâm đến cô, thấy cô tương đối bận rộn, cho nên đi thảo luận hợp đồng đều là anh tự mình xử lý.
Buổi chiều trở lại công ty, cô mới nghỉ được một chút.
Lúc này trợ lý liền đi vào, nói Mộ Ngạn Minh tới.
Mộ Thiển thở dài một tiếng, thật lòng cảm thấy mình quả thực quá bận rộn, rất muốn nghỉ ngơi một lúc.
“Để anh ấy vào đi.”
Cô bưng tách cà phê uống một ngụm.
Ly mới vừa buông xuống Mộ Ngạn Minh đã tiến vào trong phòng.
Mộ Ngạn Minh vẫn như cũ là một thân âu phục thắt cà vạt, xách cặp táp, mang một cặp mắt kiếng, dáng vẻ văn chất lịch sự.
Có điều lại thêm mấy phần trầm ổn hơn so với mấy năm trước, lại cũng không quá thu mình lại như mấy năm đó.
“Anh.” Cô kêu một tiếng, “Hôm nay sao có thời gian rảnh đến đây thế?”
Vừa nói, vừa dặn dò An Nhiên: “Đi pha giúp tôi một tách cà phê.”
“Dạ, Tổng Giám đốc Mộ.”
An Nhiên đi ra khỏi phòng làm việc, đóng cửa lại.
Mộ Ngạn Minh giơ tay lên sờ cà vạt một cái, nói: “Trước nhận một vụ án kiện tụng làm ăn, đi vùng khác điều tra chút xíu, anh đây cũng là sau khi trở về mới biết em bị đánh.
Như thế nào, không có sao chứ?”
Anh buông cặp táp xuống, đi tới trước mặt Mộ Thiển, “Người nhà họ Mặc quá khốn kiếp, ngay cả một người phụ nữ cũng bắt nạt.”
Một bộ dáng anh trai đau lòng tức giận vì em gái, khiến Mộ Thiển nhìn thấy mà ấm áp trong lòng.
Mộ Thiển lắc đầu một cái, “Không có sao, em không bị thương.”
Cô híp mắt nhìn Mộ Ngạn Minh, “Không tệ nhỉ.
Bây giờ càng ngày càng có phong thái của đại luật sư rồi.
Sau này mời anh làm cố vấn pháp luật cho công ty em.
Được không?”
Bây giờ cô nếu quản lý Tập đoàn Freyer rồi, thì quyền lựa chọn văn phòng luật để hợp tác cùng vẫn phải có.
Đây cũng xem như là ủng hộ cho công việc của anh cô.
“Chuyện của anh không quan trọng.
Anh muốn tới nhìn em một cái.
Tiện thể…tiện thể…” Mộ Ngạn Minh muốn nói lại thôi.
Mộ Thiển thức thời, cười hỏi, “Tiện thể nói chuyện của Thích Ngữ Anh một chút?”
Cô làm sao mà không biết Mộ Ngạn Minh hôm nay tới là có chuyện gì?
Với tính cách của Thích Ngữ Anh, không thể nào không nói cho anh ta biết.
Đều nằm trong dự đoán từ trước, cũng không có gì mới lạ.
“Thiển, anh biết có một số việc anh không nên can dự, chẳng qua là…Anh không hiểu, tại sao em cứ một mực gây khó khăn cho Thích Ngữ Anh? Chuyện mà anh cô ấy làm, không hề liên quan đến cô ấy.”
Mộ Ngạn Minh cũng có nghe qua chuyện của Phương Nhu, nhưng cảm giác được chuyện của Thích Ngôn Thương cùng với chuyện của Thích Ngữ Anh, hai cái này không giống nhau.
“Ngồi đi.”
Mộ Thiển chỉ chỉ ghế sa lon, thần sắc bình tĩnh, không có biểu cảm gì quá độ.
Mộ Ngạn Minh nhìn Mộ Thiển một cái, đi ngồi trên ghế sa lon, lẳng lặng chờ cô trả lời.
Cửa phòng làm việc mở ra, thư ký đưa vào một tách cà phê, Mộ Thiển đi tới nhận cà phê xoay người đưa cho Mộ Ngạn Minh.
“Cảm ơn.”
Anh khách khí nói một câu.
“Lần này sau khi trở về, dường như chúng ta cũng lâu rồi không ngồi xuống cùng nhau ăn bữa cơm, hay là, tối nay cùng đi ăn đi?”
Nếu như nói trừ Tiểu Bảo cùng Nghiên Nghiên, Mộ Ngạn Minh là người duy nhất trên đời có thể khiến cho Mộ Thiển cảm nhận được tình thân.
“Dĩ nhiên không thành vấn đề, chỉ lo là em không có thời gian thôi.”
Mộ Ngạn Minh vuốt tay, “Em ngày nào cũng bận tối mặt tối mũi như vậy.
Mấy lần muốn mời em ăn cơm, lại sợ em không có thời gian.”
“Vậy anh chờ em một chút.
Em làm nốt việc còn lại là được.”
“Ừ.”
Nhận được sự đồng ý, Mộ Thiển quay về bàn làm việc, tiếp tục công việc của mình.
Nhiệm vụ trong tay không nhiều, xử lý công việc xong mới có thể yên tâm cùng Mộ Ngạn Minh đi ra ngoài dùng cơm.
Nhưng mà, rất nhiều chuyện không được như mong muốn.
Cô mới vừa làm việc lại được một chút, cửa phòng làm việc đã bị đẩy ra, một người đi vào, tới trước mặt cô gõ một cái lên bàn làm việc của cô, “Đang bận rộn gì thế?”
“Ừ?”
Mộ Thiển đặt tay lên hợp đồng, ngước mắt nhìn người nọ một cái.
Là Cố Khinh Nhiễm?
“Sao anh đến đây?”
Cô theo bản năng nhìn Mộ Ngạn Minh ngồi trên ghế salon một cái, phát giác thần sắc của anh ta có chút lúng túng.
Cố Khinh Nhiễm mới vừa rồi lúc đi vào không chú ý, vào lúc này mới phát hiện Mộ Ngạn Minh đến.
Cười đi tới, “Anh Mộ, hôm nay sao lại có thời gian rảnh rỗi đến đây thế?”
“Tôi muốn ghé qua thăm Mộ Thiển một