Anh ta vuốt tay, “Mọi người nói chuyện đi, nói chuyện đi.
Tôi không cản trở anh em hai người ôn lại chuyện cũ nữa.
”
Cố Khinh Nhiễm xoay người rời phòng làm việc, lúc đóng cửa lại, nụ cười gượng trên khuôn mặt biến mất không còn dấu vết.
Thay vào đó là biểu cảm không biết làm sao, cùng vẻ mất mát nhàn nhạt.
Anh ta…
Có lúc nào không hâm mộ Mộ Ngạn Minh?
Thật sự rất muốn giống như Mộ Ngạn Minh vậy, ôn nhu điềm tĩnh mà đợi Mộ Thiển.
Đó là em gái của anh ta.
Em gái ruột.
Là người thân nhất với anh ta trên thế giới này.
Nhưng biết sao được, tất thảy những thứ đó đều là xa xỉ.
Bên trong phòng làm việc, Mộ Ngạn Minh nhận ra mối quan hệ căng thẳng giữa Mộ Thiển cùng Cố Khinh Nhiễm, không khỏi có chút đau lòng hỏi Mộ Thiển, “Cố Khinh Nhiễm, anh ta khi dễ em à?”
Mộ Thiển đang đứng ở trước bàn làm việc rơi vào trầm tư bỗng sực tỉnh, lắc đầu một cái, “Không, không có chuyện đó đâu.”
Cô lúc này thu dọn đồ đạc, “Đi thôi, chúng ta trở về đón Tiểu Bảo cùng Nghiên Nghiên, cùng đi ra ngoài chơi.”
“Được.”
Hai người rời khỏi công ty, Mộ Ngạn Minh lái xe đi sau Mộ Thiển vào tiểu khu.
Mộ Thiển đón Tiểu Bảo cùng Nghiên Nghiên xuống lầu.
“Bác?”
“Sao bác lại tới đây?”
Hai đứa bé nhìn thấy Mộ Ngạn Minh, toét miệng cười một cái, nhào tới phía anh ta.
Trong năm năm Mộ Thiển biến mất, Mộ Ngạn Minh luôn luôn đi thăm hai đứa bé, thường xuyên qua lại, quan hệ vô cùng thân thiết.
Mộ Ngạn Minh đi tới ôm cả hai đứa, nói: “Bác hôm nay không mang quà gì cho hai đứa.
Giờ dẫn hai đưa đi mua, được không?”
“Dạ.
Bác là tốt nhất.”
“Ha ha ha, bác ơi cháu muốn…”
“Muốn cái gì mà muốn? Không biết lớn nhỏ mà vòi vĩnh thế à?”
Mộ Thiển đi lên trước khiển trách một tiếng, hai đứa bé tròn mắt nhìn Mộ Thiển, ngậm miệng lại.
“Thiển, tụi nhỏ vẫn còn là con nít mà.”
Mộ Ngạn Minh có chút không biết làm sao, đưa tay xoa xoa đầu hai đứa bé, “Lên xe đi.
Bác dẫn hai đứa đi trung tâm mua sắm.”
Hai đứa bé mới vừa rồi còn buồn rũ, bỗng dưng lại nở nụ cười, “Ha ha ha, bác vẫn là tốt nhất.”
“Bác tuyệt vời.”
Hai đứa bé lên xe, Mộ Ngạn Minh đi theo ngồi ở hàng sau.
Lúc này Mộ Thiển đành đảm nhận vai tài xế lái xe.
Bọn họ chạy xe nhỏ ở trước, xe của Dật Phong theo sát phía sau, một mực duy trì khoảng cách không gần không xa, vừa có thể bảo vệ được Mộ Thiển, nhưng cũng sẽ không ảnh hưởng đến bọn họ.
Mọi người đi dạo trong trung tâm mua sắm, mua quần áo và đồ chơi cho hai đứa bé, xong mới tìm một quán ăn để dùng cơm.
Bên trong gian phòng bao, hai đứa bé ngồi ở trên ghế salon, vô cùng vui vẻ mà chơi đồ chơi mới mua.
Mộ Thiển cùng Mộ Ngạn Minh ngồi ở đằng kia nói chuyện chính.
“Anh và Thích Ngữ Anh không hợp nhau.
”
Mộ Thiển nói thẳng vào vấn đề.
.
ngôn tình sủng
Đây cũng không phải là lần đầu tiên cô nói như vậy với Mộ Ngạn Minh.
Mặc dù lời khó nghe, nhưng là nói thật.
“Nhà họ Thích không thể nào đồng ý gả Thích Ngữ Anh cho anh, trừ phi anh ở rể.” Đây là khả năng duy nhất có thể.
Mộ Ngạn Minh bưng tách trà lên, nhấp một ngụm, “Tới bây giờ anh cũng chưa từng mong Thích Ngữ Anh sẽ chịu gả cho anh.
Cô ấy…là một cô gái tốt.
Anh không xứng với cô ấy.”
Mặc dù bây giờ anh có văn phòng luật của mình, ở trong mắt không ít người anh đã là người thành công, nhưng để có thể cùng so sánh với nhà họ Thích, chênh lệch hãy còn rất xa.
“Sẽ có cô gái tốt hơn chờ anh.”
Mộ Thiển đau lòng dùm cho Mộ Ngạn Minh, nhưng nhất định phải để cho anh thấy rõ sự thật.
“Chuyện của anh, anh sẽ tự giải quyết.
Nhưng Thiển, hôm nay anh tới chính là muốn nhờ em đừng tấn công trang web của Thích Ngữ Anh nữa được hay không?”
Mộ Ngạn Minh muốn cầu xin Mộ Thiển bỏ qua cho Thích Ngữ Anh.
Mặc dù gia nghiệp của nhà họ Thích lớn, nhưng không có nghĩa là cái gì họ cũng làm được.
Chí ít là với cao thủ máy tính như Hạ Khiêm.
Ở lĩnh vực hacker cũng được xem như là người nằm trong top 10, nhà họ Thích không thể nào xem thường được.
Đây là nguyên nhân vì sao nhà họ Thích luôn cầm chừng với Mộ Thiển, mà Thích Ngôn Thương cũng không thể vô duyên vô cớ gây áp lực cho Mộ Thiển.
Vậy cho nên chuyện này chỉ có thể để cho Thích Ngữ Anh một mình chịu trận.
Đoán chừng hôm nay Thích Ngữ Anh chịu không ít oan ức, mới vừa gọi điện thoại cho Mộ Ngạn Minh.
Mộ Thiển bưng tách trà bằng sứ trắng, nhìn hoa văn tinh xảo chạm phía trên, ánh mắt lãnh đạm đi mấy phần:
“Anh, đây là chuyện giữa em và Thích Ngữ Anh.
Em không hy vọng anh nhúng