Mộ Thiển đi tới, dặn dò một câu.
Rồi sau đó hơi nhíu mày, “Khổ cực các anh, lương của các anh tôi sẽ không bạc đãi các anh đâu.”
Bốn bề là địch, Mộ Thiển phải bảo đảm an toàn cho hai đứa bé, nếu không đoạt lại con về từ trong tay Mặc Cảnh Thâm căn bản không có chút ý nghĩa nào.
“Thế nào, có chuyện gì?” Chanh Tử một bên vừa chơi game, vừa nói.
Mộ Thiển lắc đầu một cái, “Không có gì, chẳng qua là không yên tâm mà thôi.”
Cô ngồi xuống trên ghế sa lon, nhìn anh ta hỏi: “Bên Thượng Quan Miểu đó như thế nào?”
Từ sau khi Thượng Quan Miểu về đến Hải Thành, Mộ Thiển luôn để Chanh Tử bảo vệ Thượng Quan Miểu, nhưng anh ta từ chối thẳng thừng.
Mặc dù Mộ Thiển muốn bảo vệ anh ta, nhưng Thượng Quan Miểu anh ta lại không thích cảm giác bị người ta “giám thị”.
Như vậy, cô cũng sẽ không miễn cưỡng nữa.
“Rất tốt.”
“Vậy là được.”
Mộ Thiển hơi gật đầu, “Chuyện thay phiên canh chừng anh cùng Dật Phong tự mình thương lượng, thời gian không còn sớm, cũng nghỉ sớm chút đi.”
Nói xong, Mộ Thiển đứng dậy đi xuống lầu.
Dưới lầu, Phương Nhu đã ngủ từ lâu.
Mộ Thiển tâm phiền ý loạn, cũng không có thời gian để ý đến cô.
Sau khi rửa mặt, nằm ở trên giường, suy nghĩ một lúc, cô chợt nhớ tới Dương Liễu.
Ngày hôm qua nói xong rồi cân nhắc suốt một ngày, bây giờ thời gian cũng không muộn lắm, Mộ Thiển có thể gọi điện cho Dương Liễu.
Bấm số điện thoại của Dương Liễu, điện thoại di động đổ chuông kêu mấy tiếng nhưng không có ai nghe máy.
Cô cũng lười gọi lại, bởi vì Mộ Thiển trong lòng rõ ràng, nếu như Dương Liễu không muốn nghe điện thoại, cô có gọi lại bao nhiêu lần đi nữa thì cũng vô dụng.
…
Nhà cũ nhà họ Mặc.
Bên trong phòng khách, mặc dù đã là mười giờ đêm, nhưng vẫn tụ tập không ít trưởng giả.
Mặc Cảnh Thâm đứng ở trong phòng tiếp khách, chờ mọi người tra hỏi.
Bởi vì, anh không hỏi ý ông cụ Mặc mà đã đưa quyền nuôi dưỡng hai đứa bé cho Mộ Thiển.
Rầm――
Ông cụ Mặc tức giận vỗ bàn, ánh mắt sắc bén, giận trợn mắt nhìn anh, “Cháu thật là đang làm càn.
Tại sao phải đem quyền nuôi dưỡng hai đứa bé đều giao hết cho Mộ Thiển thế?”
“Đúng vậy đó anh.
Anh làm như vậy có nghĩ tới suy nghĩ của mẹ không?”
Mặc Tiêu Tiêu ngồi ở bên người bà Mặc, “Hai đứa bé đều là một tay mẹ nuôi lớn.
Anh…anh thật là quá đáng.”
“Đúng vậy Cảnh Thâm, cách này của cháu thật không ổn chút nào.”
Chú Bảy Mặc Viên phụ họa nói theo.
“Nhà họ Cố cùng Nhà họ Mặc hai bên ân oán trừu hận.
Bây giờ cháu đem con giao cho nhà họ Cố há chẳng phải là tương đương với việc cho nhà họ Cố nắm đằng chuôi?”
“Kiều Vi sinh non, đứa bé cũng mất.
Con cháy nhà này, thoáng cái chẳng còn đứa nào! Nói ra người toàn bộ Hải Thành ai cũng phải cười nhạo Nhà họ Mặc.”
“Chú Ba nói đúng.”
“Người trẻ tuổi làm việc quá xốc nổi.”
...!
Mặc Cảnh Thâm thần sắc không thay đổi, dửng dưng như thường đứng ở trong phòng khách.
Hai tay đút trong túi quần tây.
Tư thái mang theo mấy phần lười biếng, nhưng vẫn toát ra khí thế bức người vô hình.
Anh khẽ nhấc mi mắt, tròng mắt đen như mực đón ánh mắt sắc lẻm của ông cụ Mặc, chậm rãi nói: “Tiểu Bảo cùng Nghiên Nghiên có được là do cuộc đổi chác, vô tình có thôi.
Tất nhiên cũng phải lấy cách trao đổi mà kết thúc.
Đem hai đứa nhỏ cho Mộ Thiển, đổi lấy tự do, sao lại không làm?”
Mặc Cảnh Thâm nói dửng dưng như không, bộ dạng dửng dưng ung dung dường như không hề quan tâm đến hai đứa bé.
Ông cụ Mặc nắm chặt tay thành đấm, “Ẩu tả.
Cháu vì bị cảnh sát bắt, mà lấy hai đứa bé làm đổi chác?”
“Ông nội trước kia sắp xếp cho Mộ Thiển sinh con cho cháu.
Vốn là dùng hai đứa bé làm đổi chác.
Bây giờ cũng hai đứa bé đổi lấy tự do của cháu thì cũng đáng mà.
Huống chi, Mặc Cảnh Thâm cháu không thiếu đàn bà muốn sinh con cho mình.
Sao phải lo về chuyện sau này?”
Xoa xoa tay, lấy từ trong túi áo khoác ra một gói thuốc lá khác.
Rút ra một điếu thuốc lá, đốt lấy mà hút, chậm rãi nhả khói thuốc.
Cũng không xin phép các vị trưởng bối.
Tư thái này lộ ra được không biết bao nhiêu kiêu ngạo phách lối, chọc cho mọi người tức giận không vui.
“Cháu bị cảnh sát dẫn đi, ông tất nhiên sẽ nghĩ biện pháp.
Cháu…Cảnh Thâm, cháu thật sự là làm ông quá thất vọng.”
Ông cụ Mặc tức giận sắc mặt đỏ lên, chỉ mặt anh, sai bảo nói: “Ông không quan tâm cháu dùng bất cứ cách gì cũng phải bắt hai đứa bé về