“Ừ.”
Mộ Thiển hơi gật đầu, quan sát một chút Mộ Điềm Tư, nói: “Ngươi gần đây gầy gò đi không ít.”
“À…thật không?”
Mộ Điềm Tư mím môi cười một tiếng, ánh mắt có chút né tránh, “Gần đây đang giảm cân.”
“Mẹ?”
Lúc này, người giúp việc dắt một đứa bé đi xuống, giọng nói con nít trong trẻo gọi một tiếng.
Mộ Điềm Tư lập tức đi tới, đem đứa trẻ ôm vào trong ngực, “Tử Hàng, đây là dì và bác.”
Đứa bé con chớp mắt, toét miệng cười một tiếng, dáng vẻ trắng nõn kháu khỉnh làm người khác yêu thích.
“Dì, bác...”
Bởi vì tuổi còn quá nhỏ, nói không rõ, nhưng lại biết bé con đang gọi hai người.
Mộ Thiển cũng có con, nên đối với trẻ nít tất nhiên không bài xích.
Đi tới gần ôm nó vào trong ngực, “Bé con ngoan.
Dì mua đồ chơi cho con này.”
Cô đưa túi đồ chơi cho Tử Hàng, bé con vui vẻ cười khanh khách.
“Cám ơn...” Thằng bé nói một tiếng cám ơn.
“Điềm Tư, ôm con qua một bên đi.” Mặc Viên nói một câu.
Mộ Điềm Tư gật đầu một cái, lập tức đi tới trước mặt Mộ Thiển, “Nào, đưa thằng bé cho chị.
Mọi người qua bên kia ngồi đi.”
Đón đứa bé từ trong ngực Mộ Thiển ra.
Mộ Thiển buông tay, nhưng bởi vì ôm đứa trẻ cho nên vô tình kéo lấy ống tay áo của Mộ Điềm Tư.
Chính là một hành động ngoài ý muốn, lại để cho Mộ Thiển liếc mắt thấy dấu vết tím bầm trên cổ tay Mộ Điềm Tư.
Dấu vết màu tím rất rõ ràng, như là vết roi.
Mộ Thiển hơi híp mắt, trong lòng căng thẳng, nhưng nhanh chóng chớp mắt một cái, khóe môi nâng lên thành nụ cười đi tới hướng bên kia.
“Thiển, tới rồi?”
Mặc Cảnh Thâm ngồi trên ghế salon trong tay cầm một điếu thuốc lá, cúi đầu vừa chơi điện thoại di động, vừa hút thuốc, đối với sự xuất hiện của Mộ Thiển lại làm như không thấy.
Kiều Vi đứng lên, sắc môi trắng nhợt cười yếu ớt, rất là khách sáo kêu một tiếng.
Mộ Thiển nhìn cô, “Nhanh như vậy đã xuất viện, không sợ để lại hậu di chứng?”
“Không, sẽ không.
Chẳng qua là sinh non mà thôi, nghỉ ngơi hai ngày là được.”
Kiều Vi cười một tiếng, “Hôm nay vừa vặn là sinh nhật Tử Hàng, nên chúng tôi tới đây.”
“Sinh nhật Tử Hàng?”
Mộ Thiển cũng không nghĩ tới mình đến đúng dịp như thế này.
Có điều tính toán thời gian một chút, mặc Tử Hàng cũng đã hai tuổi rồi.
Thời gian trôi qua thật đúng là thật mau.
“Đúng vậy, sinh nhật của Tử Hàng.
Ông cụ Mặc vốn là bảo hôm nay muốn đi qua, nhưng có chuyện tạm thời đành để sau, chỉ có chúng tôi đến.”
Kiều Vi lại nói.
“Ồ là vậy à.
Thế tốt, tốt rồi.”
Mộ Ngạn Minh thở phào nhẹ nhõm, dường như có chút sợ hãi gặp mặt ông cụ Mặc.
Mọi người ngồi xuống, Mặc Viên ngồi ở bên người Mặc Cảnh Thâm, nhìn Mộ Thiển hỏi: “Sao không để cho Tiểu Bảo cùng Nghiên Nghiên tới chơi? Tử Hàng một mình nó ở nhà cũng chán, rất nhớ anh chị.”
“Ngày mai là ngày đi học mà, hai đứa phải ở nhà làm bài tập.”
Mộ Thiển tùy ý bịa ra một cái lý do, ánh mắt không kìm hãm được liếc mắt nhìn Mặc Cảnh Thâm một cái.
Chỉ thấy người đàn ông nọ không nóng không lạnh ngồi ở trên ghế salon, ngón tay kẹp đầu thuốc lá giữa hai cánh môi mỏng, hít một hơi.
“Khụ khụ...”
Tựa hồ một hơi hút quá mạnh, Mặc Cảnh Thâm không cầm được ho khan mấy tiếng.
Anh đưa tay che miệng lại.
Một động tác lơ đãng nhưng lộ ra mấy phần yếu ớt, rơi vào trong mắt Mộ Thiển chọc cho cô cười một tiếng.
Lại đang diễn trò sao?
Kết quả điều tra lúc trước của Dật Phong là do Mặc Cảnh Thâm lấy của người khác đến làm như của mình mà đem đến lừa gạt cô.
Còn để cho Cẩm Dung đến trước mặt cô nói Mặc Cảnh Thâm sắp chết, dọa cô sợ một trận tim đập chân run, đâu ai biết đều là tính toán của Mặc Cảnh Thâm.
Mộ Thiển không kiềm được cảm thấy rất buồn cười.
“Cảnh Thâm, anh không có sao chứ?”
Kiều Vi thấy Mặc Cảnh Thâm sắc mặt không tốt lắm, lúc này tiến lên hỏi.
Mặc Cảnh Thâm ánh mắt liếc điếu thuốc lá kẹp giữa hai ngón tay, tay này mới vừa rồi bụm miệng, con mắt liền liếc thấy vết máu trong lòng bàn tay.
Anh nhanh chóng nắm lòng bàn tay lại, đứng dậy đi tới hướng phòng vệ sinh, “Tôi đi vệ sinh.”
Mộ Thiển cúi đầu, cầm điện thoại di động tùy ý lướt nghịch, trong đầu không biết đang suy nghĩ gì.
Lúc này, ghế sa lon bên cạnh bị chùng xuống, một người ngồi ở bên cạnh cô.
“Thiển, đầu mùa xuân này, trong sân chú Bảy hoa nở không tệ, cùng đi ngắm hoa chút được không?”
Kiều Vi ôm cô cánh tay cô, cố làm ra vẻ thân mật.
Mộ Thiển thông minh như vậy, làm sao có thể không nhìn ra ý của Kiều Vi.
Cô nhíu mày,