Nhưng bây giờ nhìn Mộ Thiển căn bản không có một chút xíu dáng vẻ bị thương nào.
“Nếu nói là tôi mưu đồ đã lâu, ngược lại không bằng nói Mặc Cảnh Thâm định trước có ngày hôm nay.
Kiều Vi, cô không cần đi cầu xin tôi, tôi cũng không có khả năng giúp cô bất kì chuyện nào đâu.”
Mộ Thiển một lần nữa cho thấy thái độ của mình.
“Cô… Được lắm, Mộ Thiển, coi như cô ác lắm! Cô không muốn giúp tôi phải không?”
Cô ta một lần nữa chịu đựng kiên nhẫn nói: “Năm đó cô làm hại tôi không thể mang thai, bây giờ lại làm hại tôi sinh non, một chút xíu áy náy tự trách cũng không có à?”
Kiều Vi mềm rắn đủ cả, dồn hết tâm tư hy vọng vào Mộ Thiển, mong Mộ Thiển có thể giúp cô một lần.
“Chuyện năm đó tôi không muốn nhắc lại, cô cũng không có tư cách nói gì đâu.”
Mộ Thiển hai tay đưa vào trong túi chân váy, ánh mắt nhìn chăm chú phương xa, toát lên hơi thở lạnh lùng cao ngạo.
“Kiều Vi, đừng có thử lòng tôi.
Cô không làm gì được tôi đâu.
Tiếp tục chơi tiếp chỉ có thể cá chết lưới rách thôi.
Cái gọi là ‘người thông minh biết thời thế’, cô hẳn đã sớm tỉnh ngộ rồi.”
Đây là lời khuyên nhủ thành thật sau cùng của Mộ Thiển đối với cô ta, hy vọng cô ta không nên uổng phí tâm tư này của cô.
“Tại sao không thể đôi bên cùng có lợi? Tiểu Bảo cùng Nghiên Nghiên hai đứa bé ở bên cạnh cô chính là phiền toái.
Một người phụ nữ có hai đứa con đi theo sau này làm sao mà kết hôn? ”
“Sao không đem con giao cho Mặc Cảnh Thâm, chúng tôi nhất định sẽ cho cô một khoản tiền không nhỏ.
Cô có thể dẫn Nghiên Nghiên đi tìm người khác yêu thương cô.
Đôi bên cùng có lợi, không phải sao?”
“Xin lỗi, có hai đứa bé mới là hạnh phúc lớn nhất.”
Mộ Thiển lạnh giọng cắt lời, “Người đến tư cách làm mẹ cũng không có như cô, làm sao mà cảm nhận được tình mẫu tử?”
Nhớ lại ngày đó ở bệnh viện, Dật Phong nói Kiều Vi không để ý tới đứa trẻ trong bụng, cố tình đụng phải góc bàn, vì chính là để cho mình sinh non.
Cô cảm thấy không rét mà run.
Cho dù là Kiều Vi có âm mưu mục đích gì, nhưng đứa trẻ trong bụng là vô tội, tại sao cô ta có thể lòng dạ ác độc như vậy?
Quả thực làm người ta phát rét trong lòng.
Vốn là muốn mềm mỏng, nhưng Kiều Vi lại không nghĩ tới Mộ Thiển không biết nể mặt như vậy.
Đôi gò má trắng nõn nhất thời khó chịu vô cùng.
“Mộ Thiển, nếu như không phải là bởi vì Mặc Cảnh Thâm, cô cho là tôi sẽ khổ sở cầu xin cô sao? Bất kể nói thế nào, anh ấy cũng là ba của hai đứa bé.
Mặc Cảnh Thâm bị người của nhà họ Mặc đá ra khỏi nhà, đối với cô có ích lợi gì?”
Cô ta nổi giận đùng đùng chất vấn.
“Anh ta bị đá đi với tôi mà nói, thì cũng có tổn thất mất mát gì đâu?”
Mộ Thiển cong môi, lộ ra một nụ cười yếu ớt, “Kiều Vi, cô đừng tự cho mình là đúng.
Cô…”
Lúc cô đang chuẩn bị nói gì thêm, chỉ thấy Mặc Cảnh Thâm từ bên kia bỗng nhiên xuất hiện.
Tất cả trong nháy mắt nuốt trở vào, “Nếu tự xưng là thanh cao như vậy, thì không nên tới cầu xin tôi.
Mặc Cảnh Thâm sống hay chết, cùng tôi không có bất kỳ quan hệ nào.
Hơn nữa, Mộ Thiển tôi sớm muộn sẽ khác gả người khác, không có Mặc Cảnh Thâm, Tiểu Bảo cùng Nghiên Nghiên cũng sẽ có một người ba khác.”
“Cô…cô thật không biết xấu hổ!”
Kiều Vi bị Mộ Thiển chọc giận, hoàn toàn không ngờ tới Mộ Thiển nói chuyện lại sẽ khó nghe như vậy.
“Tổng Giám đốc Mặc, phiền anh lần sau dẫn thú cưng ra khỏi nhà thì rọ mõm lại, đừng để nó cắn bậy.”
Mộ Thiển cười một tiếng, vòng qua Kiều Vi mà đi.
“Cô đứng lại.”
Kiều Vi quay đầu, cũng nhìn thấy Mặc Cảnh Thâm, nhưng trong lòng giận, kéo Mộ Thiển lại:
“Tại sao cô mắng tôi? Tôi cũng chỉ là cầu xin cô giúp Cảnh Thâm một tay, cô lại cứ tuyệt tình như vậy? Dầu gì cô cũng là mẹ.
Tiểu Bảo cùng Nghiên Nghiên là Mặc Cảnh Thâm nuôi lớn mấy năm nay, không có công lao cũng có khổ lao, cô cứ thế mà làm như không thấy?”
“Buông tay!”
Mộ Thiển nhìn cô ta siết áo mình bằng nửa con mắt.
Nói cô ta bỏ tay ra, mặt mũi trong trẻo lạnh lùng.
“Tôi không!”
“Cút!”
Thấy Kiều Vi cự tuyệt, Mộ Thiển hất tay cô ta ra một cái.
Mặc dù dùng lực rất nhẹ, nhưng Kiều Vi lảo đảo mấy bước, ngã ngửa người về phía sau, té xuống.
“Kiều Vi?”
Mặc Cảnh Thâm hơi nhíu mày, tiến lên một bước, ôm eo cô, đỡ cô lại.
“Cô Mộ,