“Giám đốc Mộ cứ giao cho chúng tôi đi.”
Chanh Tử vỗ ngực, cực kỳ tự tin.
Dật Phong gật đầu với Mộ Thiển: “Giám đốc Mộ cứ yên tâm.”
Yên tâm sao?
Bây giờ làm sao Mộ Thiển yên tâm được?
Chỉ cần nghĩ đến câu nói hôm trước của ông cụ Cố là cô đã cảm thấy run rẩy, trong lòng nơm nớp lo sợ.
Nhưng nghĩ lại, trốn được một ngày chứ không trốn được cả đời, cuối cùng vẫn phải đối mặt mà thôi.
Hai đứa bé đã thay quần áo xong, đang ra khỏi phòng của mình.
“Mẹ ơi, chúng con đi đây.”
“Mẹ đừng nhớ bọn con quá nha.”
Nhìn hai đứa con đáng yêu của mình, Mộ Thiển bước đến xoa đầu hai đứa bé: “Hai đứa ngoan, phải nghe lời nhé.
Có chuyện gì cứ gọi điện về cho mẹ, hoặc là nhờ chú Chanh Tử và chú Dật Phong cũng được.”
“Bọn con lớn rồi mà, mẹ đừng lo lắng cho bọn con quá.”
Tiểu Bảo hé môi cười một tiếng, lại nhìn Nghiên Nghiên, nói: “Con là anh, nhất định sẽ chăm sóc tốt cho Nghiên Nghiên mà.”
“Hứ, anh gì mà anh, rõ ràng là chỉ ra sớm hơn em có nửa tiếng.”
Mộ Thiển: “…”
“Các con là anh em, ra ngoài phải nhớ chăm sóc lẫn nhau, đừng gây chuyện thị phi, biết chưa?”
“Vâng ạ.”
“Ai ui, mẹ dong dài quá.”
Nghiên Nghiên nghe mẹ mình cứ nói liên miên, lải nhải mà bất đắc dĩ lắm: “Bọn con đi đây, bái bai.”
“Ừ.”
Mộ Thiển vẫy tay nhìn hai đứa bé kéo va li của mình, Chanh Tử và Dật Phong đi theo sát phía sau hai đứa bé, nhưng cô vẫn có chút không yên lòng.
Cô không đưa hai đứa bé đi, chỉ đứng trên ban công nhìn xe chở hai đứa bé đi ra khỏi khu chung cư.
Mộ Thiển không thích sự biệt ly, bởi vì mỗi lần biệt ly sẽ khiến người ta cảm thấy buồn bã.
Cô dọn dẹp nhà xong thì lái xe đến công ty.
Sau khi họp buổi sáng xong, cô bắt đầu xử lý tài liệu.
Thư ký có đến báo cáo lịch trình làm việc ngày hôm nay.
Vừa mới ra ngoài, cô đã nhận được tin nhắn của Chanh Tử: “Đã lên máy bay, đừng lo lắng, chúng tôi sẽ chăm sóc tốt cho hai đứa bé.”
“Vất vả rồi.”
Mộ Thiển trả lời.
Bận bịu cả ngày, chiều nay Mộ Thiển có hẹn với hai vị khách hàng, lúc quay lại công ty đã là sáu giờ chiều.
Sau đó Bạc Dạ cũng gọi điện cho Mộ Thiển: “Tan sở chưa?”
“Vừa làm xong, sao thế?”
“Có muốn đi ăn tối với tôi không? Tôi mời.”
Mộ Thiển dựa lưng vào ghế, nhìn đồng hồ trên máy tính rồi khẽ gật đầu: “Cũng được.”
Cúp máy xong, cô dựa vào ghế chợp mắt một lúc.
“Cốc, cốc, cốc.”
Tiếng gõ cửa đánh thức Mộ Thiển: “Vào đi.”
Bạc Dạ đẩy cửa đi vào, ôm một bó hoa tươi đến đặt lên bàn làm việc của cô: “Tặng em.”
Mộ Thiển nhìn bó hoa bách hợp xen lẫn hoa hồng, điểm thêm mấy cành hoa sao, cúi người đón lấy, hít hà: “Thơm quá, cám ơn anh.
Có điều…Bạc Dạ này, tôi cảm thấy sau này anh đừng tặng hoa cho tôi nữa, tôi…”
“Tôi biết em không thích tôi, nhưng chẳng lẽ em không thể cho tôi một cơ hội theo đuổi em sao?”
Bạc Dạ lập tức ngắt lời Mộ Thiển, chặn miệng cô lại.
Mộ Thiển bất đắc dĩ, đành nói: “Đi thôi.”
Anh ta đã nói đến nước này rồi, cô còn có thể nói gì được nữa?
Hai người đi đến một nhà hàng gần đó ăn tối, nhưng giữa đường nhận được một cuộc điện thoại, Bạc Dạ nghiêm túc nói với cô: “Tôi xin lỗi, có chút chuyện đột xuất phải đi trước.”
“Không sao, anh đi đi.”
“Vậy được, hôm khác mời em sau.”
Bạc Dạ cầm lấy áo vest, vội vàng ra khỏi phòng ăn.
Lúc này, một phục vụ bưng đến một ly trà bưởi mật ong: “Đây là đồ uống mới của nhà hàng chúng tôi, mời cô nếm thử, miễn phí ạ.”
Phục vụ đặt ly trà bưởi mật ong xuống rồi đi mất.
Mộ Thiển nhìn bàn đồ ăn phong phú này, chỉ đành thưởng thức một mình.
Nếu không ăn hết thì đáng tiếc lắm.
Cô đành vừa ăn vừa uống một mình.
Sau khi ăn xong mới ra khỏi nhà hàng.
Do lúc trước Mộ Thiển ngồi xe của Bạc Dạ đến đây, bây giờ Bạc Dạ về trước rồi, cô đành phải bắt xe taxi.
Ban đêm đầu mùa xuân, trên đường không có nhiều người, đã qua