“Các người là ai? Giữa chốn đông người, rốt cuộc các người muốn làm gì?” Tài xế taxi cực kỳ căng thẳng, mở điện thoại ra định báo cho cảnh sát.
“Choang!”
Cửa xe bị đập nát, người kia đưa tay vào mở cửa xe taxi rồi lôi tài xế taxi xuống.
“Các người, rốt cuộc các người muốn làm…”
Tài xế taxi còn đang giãy dụa, người kia lập tức dùng tay chém vào cổ của tài xế.
Lập tức trước mắt tài xế trở nên tối đen, ngất đi.
Mộ Thiển ngồi ở phía sau nhíu mày lại, biết mục đích của những người kia là mình.
Cô dứt khoát đẩy cửa ra xuống xe, ánh mắt lạnh lùng quét về phía đám người kia, nói: “Thả anh ta ra đi, tôi sẽ đi cùng các người.”
Dù thế nào thì tài xế taxi cũng là người vô tội, Mộ Thiển không thể để anh ta bị liên lụy được.
“Hừ, không tự bảo vệ được bản thân mà còn muốn lo cho người khác.”
Người đàn ông cầm đầu phất tay với người bên cạnh: “Dẫn đi.”
Sau tiếng ra lệnh, mấy người bên cạnh đi tới.
Mộ Thiển không còn lựa chọn nào khác, chỉ có thể lên xe của bọn họ.
Vừa lên xe, người bên cạnh đã trùm mũ che kín đầu cô.
Trước mắt trở nên đen kịt, Mộ Thiển không nhìn thấy gì nữa.
Cô lạnh nhạt tự nhiên, không hề cảm thấy sợ hãi vì chuyện đang xảy ra với mình: “Kiều Vi phái các người tới đây đúng không?”
Hôm trước Kiều Vi mới uy hiếp cô, hôm nay đã có người ra tay.
Mộ Thiển cảm thấy ngoài Kiều Vi ra thì chẳng có ai muốn ra tay với mình cả.
Cô hỏi xong cũng không có ai trả lời.
Mấy người kia khá có tố chất, rất tuân theo tố chất của một vệ sĩ chuyên nghiệp, không nói bất cứ một câu nào.
Mộ Thiển cũng cảm thấy nghi ngờ, không rõ rốt cuộc chuyện này là thế nào.
Cô suy nghĩ, rồi lại hỏi: “Có thể…cho tôi biết người đứng sau các người là ai không? Đâu thể để tôi chết rồi cũng không biết người ra tay với mình là ai chứ.
Hoặc là, rốt cuộc các người bắt cóc tôi để làm gì?”
Mộ Thiển nghĩ hết cách để nói chuyện với bọn họ, nhưng tiếc là vẫn không có được bất cứ một câu trả lời nào.
Cuối cùng cô cũng không buồn nói gì nữa.
Vì Mộ Thiển đã bật tính năng chia sẻ vị trí, nên dù cô không biết mình đang ở đâu cũng không quan trọng.
Miễn là để điện thoại ở chế độ im lặng, thì không cần lo lắng điều gì cả, chỉ cần cố gắng kéo dài thời gian chờ Tư Cận Ngôn đến cứu là được.
Ô tô đi lòng vòng, nhưng tốc độ rất nhanh, nửa tiếng sau thì dừng lại.
“Xuống đi.”
Những người kia xuống xe, sau đó thô lỗ kéo Mộ Thiển xuống xe rồi mới bỏ cái mũ trùm trên đầu cô xuống.
Trong đêm đen tối và ánh đèn mờ nhạt, Mộ Thiển nhìn xung quanh một vòng, hoàn toàn không biết đây là nơi nào.
Bị mấy người xô đẩy, Mộ Thiển đi theo bọn họ vào một tòa nhà hai tầng khá vắng vẻ.
Có lẽ do ngôi nhà quá cũ kỹ, cửa sổ đều đã vỡ nát nên không có ai để ý.
Cửa tòa nhà có mười mấy người đang canh gác.
Mộ Thiển đi vào, bị dẫn lên lầu hai.
Chờ đến khi bước lên lầu, cô mới phát hiện người đang đứng trên lầu hai lại là…
“Dương Liễu?”
Mộ Thiển kinh ngạc, cô vốn cho rằng người bắt cóc mình là Kiều Vi, nhưng không ngờ lại là cô ta.
Dương Liễu mặc một bộ quần áo bình thường bằng nhung màu vàng đen, buộc tóc đuôi ngựa.
Mặc dù Dương Liễu đeo khẩu trang, Mộ Thiển vẫn có thể nhận ra thân phận của cô ta.
Hai tay cô bị trói sau lưng, đứng giữa phòng khách ở tầng hai.
Mặt đất có một lớp tro bụi rất dày, đạp chân xuống hiện đầy dấu chân, cửa sổ bị lộ ra, có gió lạnh thổi vào.
“Chị nhận ra tôi là ai?”
Dương Liễu gỡ khẩu trang xuống, ngó mặt về phía Mộ Thiển: “Biết tôi bắt chị đến đây để làm gì không?”
Mộ Thiển mấp máy môi, nhíu mày nhìn Dương Liễu: “Nói đi, làm gì?”
Dương Liễu cất bước, từ từ bước đến trước mặt Mộ Thiển, nhắm mắt lại rồi mở ra, trong mắt cô ta hiện ra sự âm tàn độc ác.
Dương Liễu đến gần Mộ Thiển rồi nói vào tai cô: “Mặc dù năm đó chị đã giúp đỡ tôi, tôi rất cảm kích chị, nhưng chuyện này không có nghĩa là bây giờ chị có quyền can thiệp vào cuộc sống của tôi.
Nói chính xác thì…”
Dương Liễu nâng cằm Mộ Thiển lên, hừ lạnh một tiếng: “Chị đang cản đường tôi.”
Đúng vậy, Dương Liễu cũng có lúc bất đắc dĩ.
Bị người khác bó tay bó chân, con đường phía trước long đong, ai ngờ