Mộ Thiển lật xem thông tin tài liệu, nhưng không có một thông tin gì lưu vào trong đầu cô.
“Những gì ông đang nói là sự thật.
Cố Khinh Nhiễm sẽ không càn quấy như vậy đâu, có lẽ ông đã nghĩ sai rồi.”
“Ta nghĩ sai? Truyền thông quay phim rõ ràng.”
“Ồ, phải không? Cố Khinh Nhiễm này quá liều lĩnh, làm việc không nghĩ đến hậu quả.”
Mộ Thiển phối hợp với Cố lão gia diễn xuất, lại hỏi, “Anh ấy làm như vậy, ông định trừng phạt anh ấy như thế nào?”
“Hừ! Làm việc theo cảm tính, yêu đương vớ vẩn, đã sớm biết nó không thích hợp thừa kế gia sản.
Gọi điện thoại cho nó, để nó nhanh chóng đến công ty.”
Cố lão gia tức giận vỗ bàn một cái, thanh âm đoàng đoàng.
Mộ Thiển nào dám làm trái lời ông.
Ngoan ngoãn cầm điện thoại gọi cho Cố Khinh Nhiễm.
Điện thoại reo rất lâu mới có kết nối, hiện tại đã kết nối được, cô vẫn có thể nghe thấy âm thanh mơ hồ không chịu nổi ở đằng kia.
Cô chân mày lá liễu cau lại, mặt đỏ bừng.
Hai người này quá… nôn nóng rồi.
“Anh ở đâu vậy? Ông nội đang ở công ty, cho anh hai mươi phút để có mặt ở đây.
Nhanh lên một chút, anh có nghe thấy gì không?”
Cô cố giả làm giọng tức giận, chính là nói bóng gió cho Cố Khinh Nhiễm biết, chuyện nghiêm trọng rồi.
“Được rồi hiểu rồi.”
Cúp máy, Mộ Thiển đặt điện thoại sang một bên.
Thư ký đi vào, mời Cố lão gia một tách trà rồi xoay người đi ra.
Mộ Thiển và Cố lão gia dường như không có bất kì chủ đề chung nào, cả hai đều im lặng.
Thỉnh thoảng có một vài tiếng động vang lên, Mộ Thiển đang lật giở bản hợp đồng.
Thời gian dần trôi qua, cô hồi hộp chờ đợi.
Ba mươi phút sau, cửa văn phòng mở ra, Cố Khinh Nhiễm chạy vào thở hổn hển.
Từ khi biết Cố Khinh Nhiễm đến nay, đây là lần đầu tiên Mộ Thiển thấy anh ta hoảng sợ như vậy, trên mặt còn có chút sợ hãi.
Có thể thấy anh ta sợ Cố lão gia không phải là ngày một ngày hai.
Hoặc là Cố lão gia đối với anh ta lúc nào cũng là những thủ đoạn tàn nhẫn, chỉ là Cố Khinh Nhiễm giấu kín trong lòng không nói ra mà thôi.
“Ha ha ha”
Anh ta thở hổn hển, nhìn Mộ Thiển cười một tiếng, sau đó đi tới trước mặt Cố lão gia, “Ông nội, ông tìm cháu có chuyện gì?”
“Quỳ xuống cho ta!”
Cố lão gia tức giận ra lệnh.
Vệ sĩ cảm thấy ở lại vô cùng không thích hợp, liền lui ra đứng đợi ở cửa văn phòng.
“Ông nội, cái này…”
Cố Khinh Nhiễm liếc nhìn lại, có chút do dự, không muốn quỳ trước mặt Cố lão gia trong văn phòng.
“Ta nói ngươi quỳ xuống!”
Cố lão gia nâng tông giọng cao lên một bậc, như sư tử rống lên một tiếng vậy.
Ông tức giận gần như nhảy dựng lên.
Cố Khinh Nhiễm hiếm khi thấy ông nội tức giận như vậy, không thể làm gì khác hơn là ngoan ngoãn quỳ xuống trước mặt Cố lão gia.
Một khắc kia, anh ta cảm thấy hình ảnh cao lớn và kiên cường của mình trước mặt Mộ Thiển như biến vào hư vô.
Có chút mất thể diện.
Mộ Thiển cũng không quan tâm mọi thứ diễn ra ở đó, chỉ cúi đầu nhìn xuống bản hợp đồng.
Nhưng bàn tay nắm chặt tờ hợp đồng đã phản bội bản thân cô.
Mộ Thiển vô cùng tức giận.
Nhưng vì không muốn bứt dây động rừng, nên cái gì cũng không dám nói.
“Đồ khốn nạn, nói cho ta biết cháu làm sao vậy? Cháu làm cho Cố gia đều mất hết mặt mũi rồi.”
Cố lão gia thuận tay lấy ly trà mà thư ký vừa bưng tới, thẳng tay nhằm hướng Cố Khinh Nhiễm ném tới.
Ly thủy tinh thật dày, cứ như vậy đập trúng đầu Cố Khinh Nhiễm.
Rõ ràng Cố Khinh Nhiễm có thể tránh, nhưng anh ta không hề nhúc nhích lấy một phân.
Có trời mới biết Mộ Thiển đã cảm thấy kinh khủng như thế nào khi thấy Cố Khinh Nhiễm không chống cự lại Cố lão gia, trong lòng có bao nhiêu khó chịu.
Đau khổ, bất lực, thật đáng ghét.
Trong một thế giới đạo đức giả, đúng và sai, giả và thật, cô sắp đánh mất chính mình.
“Ông ơi, cháu xin lỗi, là cháu đã không nghĩ đến hậu quả.
Nhưng vì ông đã biết, nên cháu cũng sẽ nói với ông luôn, cháu muốn kết hôn ạ.”
Máu từ trên trán chảy xuống, tràn cả vào mắt, khiến mắt anh đỏ ngầu lên.
“Kết hôn?”
Cố lão gia tức giận hai má run lên, “Chính là người phụ nữ có tướng mạo bình thường được báo chí đăng tin đó?”
Cố Khinh Nhiễm ôm Trần Tương đáp xuống sân một cách thuận lợi, nhưng vì họ sử dụng dù nên mục tiêu quá rõ ràng.
Các