Cô bước đến ghế sô pha lặng lẽ ngồi xuống, nhìn anh ta nói: “Em phải nói là, anh hãy nghe lời ông nội, đi coi mắt đi, chỉ cần anh coi mắt thành công, em mới có thể cùng Bạc Dạ hủy hôn ước.”
Cô đã tiết lộ rõ ràng những suy nghĩ của mình cho Cố Khinh Nhiễm.
Ánh mắt khó hiểu của Cố Khinh Nhiễm rơi vào trên người Mộ Thiển, suy tư một lúc, sau đó cúi đầu không nói gì hồi lâu.
“Tại sao lại hủy bỏ hôn ước với Bạc Dạ? Hai anh em các người muốn ta tức chết hay sao?”
Cố lão gia vô cùng tức giận, “Nó nhất định phải chia tay với Trần Tương kia, còn cháu nhất định phải gả cho Bạc Dạ.”
“Nếu không thì sao?”
Mộ Thiển khác với Cố Khinh Nhiễm.
Cố Khinh Nhiễm luôn thuận theo mọi lời của Cố lão gia, đó là điều mà Cố lão gia đã đoán được trước.
Nhưng nếu như Mộ Thiển bây giờ đối với Cố lão gia cũng thuận theo, thì đó chính là điều khác thường。
Nhất định là có điều quái lạ.
“Hừ! Cố gia do ta làm chủ, làm sao có thể để cho tiểu nha đầu cháu định đoạt được.”
Ông đột nhiên đứng dậy, chỉ hai người họ nói to, “Hãy suy nghĩ kĩ về những điều ta nói, mai lập tức quay trở về nhà kiểm điểm bản thân.”
Sau khi nói xong, Cố lão gia lập tức rời khỏi phòng.
Rầm một tiếng, cánh cửa đóng sầm lại.
Bên ngoài tiếng bước chân càng lúc càng xa.
Mộ Thiến nhìn Cố Khinh Nhiễm, Cố Khinh Nhiễm nhìn Mộ Thiển, hai người tròn mắt nhìn nhau, thần sắc sâu thẳm.
Thật lâu, Mộ Thiển mới rút một tờ khăn giấy trên bàn đưa cho Cố Khinh Nhiễm, “Lau qua một chút đi.”
Cố Khinh Nhiễm từ dưới đất đứng lên, nhìn bên dưới đầy nước cùng thủy tinh, còn có màu đỏ của máu, trong lòng có chút phiền não, “Em mới vừa rồi…”
“Em chỉ là đang cố thức tỉnh anh thôi.”
Mộ Thiển nghe Cố Khinh Nhiễm muốn cái gì, lập tức làm dấu chớ có lên tiếng, sau đó cố ý nói một câu, cắt đứt lời anh ta muốn nói.
Lúc này, Cố Khinh Nhiễm trong lòng đầy nghi hoặc.
Mộ Thiển đứng dậy, đi tới chỗ Cố lão gia vừa ngồi, nhìn một cái, vẫy tay với Cố Khinh Nhiễm, để anh ta đi qua.
“Một đầu đầy máu, em sẽ giúp anh băng bó, mau lại đây ngồi.
Cô bảo anh ta ngồi xuống để băng bó giúp anh ta, nhưng tay lại chỉ về phía ghế sofa, ý là hãy lại đây cùng cô di chuyển ghế đi.
Cố Khinh Nhiễm tuy có chút khờ khạo nhưng cũng hiểu có điều gì đó không đơn giản.
“Được.”
Cố Khinh Nhiễm phối hợp đáp lại một tiếng, đi tới, cùng Mộ Thiển lật ghế sofa lên.
Mộ Thiển nhìn xuống phía dưới ghế sofa, chỉ vào một vật thể màu đen xuất hiện ở đó, và ra hiệu với anh ta.
Hai người im lặng, không ai nói gì.
Đặt lại ghế sofa, hai người ngồi trên đó, Mộ Thiển tìm hộp thuốc, giúp Cố Khinh Nhiễm lau sạch vết thương và dùng băng xô băng bó lại.
“Em nói với anh này, anh hãy nghe lời ông nội, đừng cùng với Trần Tương ở chung một chỗ.
Em nghe nói Trần gia ở Hải Thành, có một cô con gái rất đẹp, dáng dấp cùng khuôn mặt đều ăn đứt Trần Tương.”
Mộ Thiển cùng Cố Khinh Nhiễm phối hợp, diễn trò cho Cố lão gia nghe.
“Hừ, có xinh đẹp đẹp hay không, anh cũng không muốn nhìn.”
“Cút sang một bên, anh là đàn ông, cưới tiểu thư nhà họ Trần, còn có thể vụng trộm qua lại với Trần Tương, quả là vẹn toàn đôi bên.
Nhưng em là em gái của anh, nếu anh không cưới Trần tiểu thư, ông nội sẽ bắt ép em gả cho Bạc Dạ.
Em bây giờ chưa muốn cùng anh ta kết hôn.”
…
Hai người huyên thuyên nói chuyện với nhau một lúc trong văn phòng.
Cuối cùng mượn cớ đói bụng rồi, Mộ Thiển rời phòng làm việc, đi xuống dưới lầu.
Trong hầm để xe, Cố lão gia nghe cuộc nói chuyện giữa hai người và không phát hiện ra bất kỳ manh mối gì.
Đem tai nghe đặt sang một bên.
Thuộc hạ lúc này hỏi, “Ông chủ, có nghe được gì không?”
“Mọi thứ đều bình thường.”
Cố lão thở dài một tiếng, lại nói, “Như vậy, kẻ đang đứng phía sau điều tra Cố gia ta không có khả năng là Mộ Thiển và Khinh Nhiễm.
Vậy, rốt cuộc kẻ đó là ai?”
“Tôi ngược lại cảm thấy không thể nào là hai người họ được! Cô Mộ cùng C cậu Cố không có thực quyền, làm sao có khả năng phái nhiều người như vậy để điều tra Cố gia?”
“Được rồi, chúng ta sẽ thảo luận vấn đề này sau.
Về trước đi.”
Cố lão gia phân phó một tiếng, xe nhỏ nổ máy, chậm rãi rời đi.
Mộ Thiển và Cố Khinh Nhiễm đi đến tầng hầm,