Song khi thấy bức ảnh, Mặc Vân Kính mở to mắt, sắc mặt thay đổi rõ ràng.
Thấy vậy, Mộ Thiển cũng hoảng hốt.
Ánh mắt này rõ ràng là quen biết người trong ảnh.
Nếu ông ấy thật sự từng yêu đương với Thượng Quan Uyển Nhi thì rất có khả năng cô là con của ông ấy, vậy thì…
Có những việc càng nghĩ càng thấy sợ.
“Ông Mặc có quen người này không?” Mộ Thiển hỏi.
Hôm nay Mộ Thiển muốn tìm hiểu về chuyện năm đó.
Cô không thích quanh co lòng vòng mà hỏi thẳng chủ đề.
“Cô ấy…” Mặc Vân Kính cầm tấm ảnh nhìn chăm chú, lại quan sát Mộ Thiển, đôi mắt khôn khéo lướt qua tia sáng.
“Thượng Quan Uyển Nhi.” Không chờ Mộ Thiển giải thích, Mặc Vân Kính đã nói tên của đối phương.
Mộ Thiển căng thẳng: “Ông… Ông quen bà ấy à?”
Ông đặt bức ảnh lên bàn, cúi đầu nhìn nó, nhếch môi cười, trông như thời niên thiếu còn đắm chìm trong tình yêu say đắm, cho người ta cảm giác vô cùng tốt đẹp.
“Tôi biết ngay sớm muộn gì cô cũng sẽ tìm tôi.” Ông cảm khái một tiếng: “Tôi thích cô ấy, rất nhiều năm rồi.
Mấy năm nay tôi vẫn luôn tìm kiếm cô ấy, nhưng lại không có bất cứ tung tích gì.
Nhưng tôi biết, chỉ cần cô và Khinh Nhiễm vẫn ở đây thì cô ấy chắc chắn sẽ trở về.”
Mộ Thiển: “…” trái tim cô kinh hoàng, sắc mặt tái nhợt.
Cô nuốt nước miếng, hỏi lí nhí: “Ý ông là… Tôi với Cố Khinh Nhiễm thật sự là con của ông sao?”
Mặc Vân Kính còn bình tĩnh hơn cô nghĩ.
Thái độ dứt khoát khiến cô không quen, thậm chí khó có thể tiếp thụ.
Chuyện cô lo lắng nhất cuối cùng vẫn xảy ra, cô là con của Mặc Vân Kính.
Mặc Vân Kính là chú ba của Mặc Cảnh Thâm, tại sao… lại như thế?
“Đúng, đều là con tôi.” Mặc Vân Kính gật đầu: “Tôi biết cô gọi tôi đến đây để hỏi chuyện gì.” Ông chắp tay vào nhau đặt trên bàn, khẽ mỉm cười: “Cô muốn biết tôi có phải là cha cô hay không, muốn biết quan hệ giữa cô và Cảnh Thâm, đúng không?”
Rất trực tiếp, cũng rất thông minh, ngược lại khiến Mộ Thiển có vẻ chậm tiêu.
Rõ ràng Mặc Vân Kính đều biết hết, thậm chí từ lời nói của ông ta có thể nhận thấy ông ta đã sớm biết quan hệ giữa cô và Cố Khinh Nhiễm, biết họ là con của mình.
Nhưng nhiều năm trôi qua, Mặc Vân Kính chưa bao giờ thăm họ lấy một lần.
Tâm trạng Mộ Thiển rất phức tạp, thiện cảm dành cho Mặc Vân Kính đều tan biến.
“Tôi có thể nói cho cô biết, cô và Cảnh Thâm không có bất cứ quan hệ gì.
Cô là một cô gái tốt, Cảnh Thâm cũng không tồi, tôi vẫn luôn ủng hộ hai đứa yêu nhau.” Ông bình tĩnh nói.
Mộ Thiển chần chờ, sắc mặt lạnh lùng: “Rốt cuộc ông và nhà họ Mặc có quan hệ gì? Hay là Mặc Cảnh Thâm không phải là người nhà họ Mặc?” Nghĩ tới nghĩ lui thì chỉ có hai khả năng này.
“Thực ra…” Ông cúi đầu thở dài, một lát sau mới nói: “Thực ra tôi không phải là người nhà họ Mặc.
Cô cũng thấy đấy, ở nhà họ Mặc tôi là người không có quyền lên tiếng nhất, thậm chí ở tập đoàn Mặc thị không phải là trụ cột, chỉ là chủ quản ngành hậu cần nho nhỏ.”
Đúng thế, trong mắt mọi người đều cho rằng Mặc Vân Kính là người lười nhác, cho nên không được nhà họ Mặc trọng dụng.
Song họ không biết thực tế nhà họ Mặc không cho ông ta cơ hội phát triển.
Mộ Thiển hơi đoán được gì đó, nhưng cô không lên tiếng.
“Tôi không phải là con cháu của nhà họ Mặc.
Nghe ông cụ nói thì ba tôi với ông ta là bạn thân, vì cứu ông ta nên qua đời.
Ông ta thấy tôi đáng thương nên dẫn tôi về nhà họ Mặc, lại sợ tôi bị xa lánh nên nói với mọi người tôi là con riêng.
Bao nhiêu năm qua, danh hiệu ‘con riêng’ đã đóng đinh tôi trên cột sỉ nhục, nhưng tôi không bận tâm.” Mặc Vân Kính thờ ơ kể về quá khứ của mình, không có vẻ gì là tức giận, bình tĩnh đến lạ thường.
Cuối cùng Mộ Thiển cũng yên lòng.
Cô kích động nắm chặt tay, sau đó lại