“Chuyện gì vậy?”
“Em đang ở bờ sông.
Anh tới đây một chuyến, em có lời muốn nói với anh.”
“Anh… Được rồi.”
Hai người hẹn gặp nhau, sau đó Mộ Thiển ngồi trên băng ghế bên bờ sông chờ đợi.
Hai mươi phút sau, Cố Khinh Nhiễm chạy tới.
Anh nhìn chung quanh một lượt, cuối cùng thấy Mộ Thiển ngồi gần đó mới đi tới, thở dài một hơi: “Anh gọi điện cho em mà sao em không bắt máy?”
“Anh ngồi đi.” Mộ Thiển không trả lời, vỗ lên bên cạnh.
Cố Khinh Nhiễm ngồi xuống, phát hiện cảm xúc của cô không đúng lắm: “Sao vậy? Có phải đã xảy ra chuyện không?” Thấy khuôn mặt buồn bã của em gái, Cố Khinh Nhiễm cũng lo lắng.
“Anh muốn biết ba anh là ai không?” Cô hỏi.
“Gì mà ba anh? Ba anh chẳng phải là ba em sao?” Anh đá xoáy.
Mộ Thiển không phản bác, vẫn nhìn cành liễu rũ lắc lư trong gió, cảm xúc nặng nề.
“Anh biết Mặc Vân Kính của nhà họ Mặc không?”
“Biết chứ, chẳng phải là ông ba nhà họ Mặc tầm thường vô năng, hết ăn lại nằm sao?” Nói xong, anh chợt ngồi thẳng: “Ông ba?”
Cố Khinh Nhiễm khó tin nhìn Mộ Thiển.
Cô liếc nhìn anh, khẽ gật đầu.
Hai người đều thấu hiểu nhau.
“Trời đất!” Anh kinh hô: “Em đừng nói với anh Mặc Vân Kính chính là ba của chúng ta nhé?”
“Ừ.” Mộ Thiển đáp.
“Trời đất!” Anh nâng tay vuốt tóc, cảm thấy thật khó chấp nhận.
Ngay sau đó, anh chợt khựng lại, nghiêng đầu nhìn Mộ Thiển: “Không đúng, nếu ông ta là ba của chúng ta thì con của em với Mặc Cảnh Thâm chẳng phải là…” Cố Khinh Nhiễm cảm thấy hơi huyền ảo.
Mộ Thiển bật cười: “Ban đầu em cũng lo lắng như anh.
Cho nên hôm nay em hẹn gặp ông ấy.”
“Hẹn gặp?” Cố Khinh Nhiễm nhìn cô chằm chằm: “Em lại giấu anh.
Cái gì em cũng biết, đến cuối cùng mới nói với anh.”
“Em hơi bất ngờ về ông ấy.
Bởi vì em chưa nói gì, nhưng ông ấy lại biết hết.
Ông ấy nói ông ấy không phải là người nhà họ Mặc, mà là đứa trẻ được ông Mặc nhận nuôi, cho nên em với Mặc Cảnh Thâm không có quan hệ huyết thống gì hết.” Mộ Thiển giải thích ngắn gọn.
Nhưng vẫn không thể khiến Cố Khinh Nhiễm hài lòng: “Em còn chưa trả lời anh.
Em biết hồi nào?”
“Hôm qua.”
“Thế nghe còn được.”
Cố Khinh Nhiễm cũng không quá khiếp sợ.
Dường như so với những gì xảy ra gần đây, bất cứ chuyện gì cũng không còn bất ngờ.
Mẹ là tộc trưởng Ẩn tộc, chẳng qua cha lại rất tầm thường.
“Nghe ý em thì ông ba nhà họ Mặc đã sớm biết quan hệ của chúng ta, nhưng vẫn khoanh tay đứng nhìn? Xí, không hiểu sao Thượng Quan Uyển Nhi lại coi trọng ông ta.” Cố Khinh Nhiễm hơi bực bội, rút một điếu thuốc châm lên, im lặng rít một hơi.
Anh phun khói thuốc lá, thở dài: “Cuối cùng tìm được họ, nhưng kế tiếp chúng ta nên làm gì đây? Tóm lại là không thể nhận người thân với Mặc Vân Kính, không thì hai đứa bé sẽ bị chỉ trích.”
Họ đều là người thông minh nên biết tính nghiêm trọng của chuyện này.
Nếu người ngoài biết cha họ là Mặc Vân Kính, vậy thi dù Mặc Vân Kính công khai thân phận với bên ngoài, cũng sẽ có kẻ không tin.
Ngược lại đám truyền thông kia còn sẽ loan tin khắp nơi, khiến Tiểu Bảo và Nghiên Nghiên càng xấu hổ.
Mộ Thiển gật đầu: “Đúng rồi, em cũng nghĩ thế.”
Hai người đều có suy nghĩ giống nhau trong chuyện này.
Sau đó hai người im lặng, không ai nói gì, không biết đang nghĩ gì.
“Có chuyện em muốn nói với anh.” Mộ Thiển lại nói.
“Chuyện gì?”
“Em đã trở về với Mặc Cảnh Thâm.”
“Cái gì?!” Cố Khinh Nhiễm xù lông bật dậy, chỉ vào cô hỏi: “Hôm qua có phải Mặc Cảnh Thâm đang ở trong biệt thự không?”
“Ừ.” Mộ Thiển gật đầu, khiến Cố Khinh Nhiễm càng bực bội: “Em có coi anh là anh trai không? Chuyện gì em cũng không thương lượng với anh, anh luôn là người biết cuối cùng.
Mộ Thiển, em thật quá đáng!”
Anh thật lòng coi