Chú Trung chắp tay sau lưng, nhăn mặt nói: “Lần trước Mặc Viên còn dẫn một người đến đây.
Bởi vì là buổi tối, người kia lại đeo kính râm nên tôi không thấy rõ là ai.
Nhưng từ sau hôm đó, thân thể của ông chủ càng ngày càng suy yếu, tôi rất sốt ruột.
Mặc dù đã tìm rất nhiều bác sĩ, nhưng hiệu quả rất nhỏ.”
“Dẫn tôi đi xem thử.” Mặc Cảnh Thâm không nói gì, cùng chú Trung đến phòng của ông Mặc, gặp ông ta trong phòng bên.
Trước kia ông ta rảnh rỗi thích luyện Thái Cực trong sân, đánh bài, mà bây giờ chỉ có thể nằm trên giường.
Anh và chú Trung vào phòng mà vẫn không thể đánh thức ông ta.
Mặc Cảnh Thâm bước đến trước giường, cảm xúc phức tạp nhìn ông cụ nhắm mắt ngủ say.
Anh hỏi: “Ông nội như thế này đã bao lâu?”
“Hơn nửa tháng.”
“Đã tìm bác sĩ cổ truyền khám cho ông nội chưa?”
“Lúc trước tôi đã đưa ông chủ đi khám ở bệnh viện, không phát hiện bất cứ khác thường.”
Nghe chú Trung nói, Mặc Cảnh Thâm phản xạ nghĩ tới cổ độc.
Nhưng dựa theo cách nói của đám người kia, đào tạo cổ độc rất khó, họ không cần thiết hạ cổ cho ông cụ.
Điều này không hợp logic chút nào.
“Hôm khác tìm bác sĩ cổ truyền tới khám xem sao.” Mặc Cảnh Thâm căn dặn, sau đó phất tay.
Chú Trung gật đầu, xoay người đi ra ngoài, đóng cửa lại.
Anh không đánh thức ông cụ mà ngồi một bên chờ đợi.
Mặc Cảnh Thâm muốn xem thử ông cụ cần bao lâu mới có thể tỉnh lại, không ngờ lại chờ tới bốn năm giờ chiều.
“Cảnh Thâm? Sao cháu lại đến đây?” Ông Mặc tỉnh lại, mở mắt ra đã thấy Mặc Cảnh Thâm ngồi nghỉ ngơi trên ghế.
Giọng ông cụ rất suy yếu, ông ta chống giường muốn ngồi dậy.
Mặc Cảnh Thâm lập tức lại gần đỡ ông ta, lót một cái gối đầu sau lưng cho ông ta.
Trước kia ông Mặc chỉ thấy thái độ lạnh lùng của Mặc Cảnh Thâm, bây giờ đột nhiên cảm nhận được sự hiếu thuận của anh, lại có cảm giác không nói nên lời.
“Ông phát hiện lần này trở về, cháu khác trước kia rất nhiều.” Rất nhiều người biết Mặc Cảnh Thâm mắc bệnh nguy kịch, nhưng ông Mặc lại không biết.
“Vậy à?” Mặc Cảnh Thâm vẫn lạnh lùng như trước: “Ông bị sao vậy? Trước kia ông vẫn rất khỏe mạnh mà.”
Suy cho cùng thì ông cụ Mặc là ông nội của mình, dù Mặc Cảnh Thâm có ý kiến với thái độ của ông ta, nhưng bây giờ thấy ông ta ngay cả ngồi dậy cũng vất vả, anh lại không đành lòng.
“Ha ha…” Ông Mặc cười tự giễu, lắc đầu phất tay, thở dài một hơi: “Đều do ông tự làm bậy.”
Mặc Cảnh Thâm im lặng chờ ông cụ Mặc nói tiếp.
“Trước kia ông cứ nghĩ dã tâm của cháu quá lớn, sợ cháu có ý đồ khác.
Bây giờ xem ra là ông nghĩ nhiều.” Ông Mặc nở nụ cười bình thản, thoạt nhìn rộng lượng, nhưng thực chất lại tự cười nhạo sự ngu xuẩn của mình.
“Trước kia cháu không chỉ một lần nói với ông rằng thân phận của Mặc Viên có vấn đề.
Ban đầu ông tin cháu, nhưng sau này Mặc Viên trở về, xét nghiệm cho thấy Tử Hàng có quan hệ huyết thống với ông, ông lại hồ đồ tin Mặc Viên.
Ai ngờ bây giờ lại bị cậu ta kiềm chế, hối hận thì cũng đã muộn.
Ban đầu khi Mặc Cảnh Thâm lấy bằng chứng chứng minh Mặc Tử Hàng không có bất cứ quan hệ huyết thống với Mặc Viên, ông ta đã bị Mặc Viên gài bẫy, muốn đổi ý cũng không được.
“Cảnh Thâm à, ông biết từ khi ba cháu qua đời, ông đối xử tệ bạc với gia đình cháu.
Nhưng con cháu nhà họ Mặc chỉ có mấy người các cháu.
Mặc Viên, Vân Kính, Văn Trác, cùng với cháu.
Vân Kính không thể gánh vác trọng trách, Văn Trách thích văn thơ bút mực, không để bụng tới công ty.
Bây giờ nhà họ Mặc bị Mặc Viên nắm giữ, nếu cháu không cố gắng thì nhà họ Mặc sẽ bị hủy hoại trong tay ông.”
“nhà họ Mặc có rất nhiều con cháu.
Ông có thể tìm họ.” Mặc Cảnh