“Hoằng Uyên? Nghĩa là gì?” Mặc Cảnh Thâm hoàn toàn không hiểu hai chữ này.
Tên người hay tên tổ chức? Anh chưa bao giờ nghe thấy chuyện gì liên quan tới hai chữ này.
Vậy thì ông nội cho anh ngọc bội này để làm gì?
“Ông cũng không biết nó có nghĩa là gì, cho nên không thể cung cấp manh mối cho cháu.
Nhưng ông biết, cháu sẽ tìm được.” Ông Mặc cao thâm khó lường nói: “Cháu cũng nên đi tìm hiểu một số chuyện, có lẽ không phải là chuyện xấu đâu.”
Nói xong, ông Mặc lại nói: “Ông mệt rồi.
Cháu về đi.” Sau đó ông lấy gối ra, nằm xuống giường.
Mặc Cảnh Thâm đứng yên tại chỗ, chăm chú nhìn viên ngọc từ máu đen biến thành màu lục này.
Sau khi rời khỏi phòng bên, chú Trung đi cùng Mặc Cảnh Thâm ra ngoài.
Anh lập tức hỏi: “Chú không biết tình huống của ông nội là sao à?”
“Chuyện này… Ha ha, tôi cũng không rõ.”
Trước khi anh đến đây, chú Trung không nói như thế.
Nhưng bây giờ hỏi lại, chú Trung lại chần chờ.
Mặc Cảnh Thâm biết chắc chắn chú Trung đã giấu mình chuyện gì đó, nhưng anh không thích hỏi tới cùng.
Nếu ông ta không nói thì đương nhiên là có lý do riêng.
Mặc Cảnh Thâm rời khỏi nhà chính, sau đó đến trang viên Đế Cảnh.
Mặc Tiêu Tiêu, Tiểu Bảo, Nghiên Nghiên và bà Mặc đều ở trang viên Đế Cảnh.
Anh kêu người mua không ít đồ đưa lên xe, sau đó mới đến biệt thự.
“Ba? Trời đất, cuối cùng ba cũng về!”
“Sao chỉ có mình ba? Mẹ đâu?”
Hôm nay là cuối tuần nên hai đứa bé đều ở nhà, thấy Mặc Cảnh Thâm về đều rất vui vẻ.
Chúng quay đầu nhìn ra sau, không thấy bất cứ ai, không khỏi hụt hẫng.
Mặc Cảnh Thâm lập tức nói: “Mẹ các con đang làm việc ở công ty, mấy ngày nữa sẽ về.”
“Thật ạ?” Tiểu Bảo mừng rỡ: “Ba khai thật đi, có phải ba với mẹ đã làm hòa không?” Tiểu Bảo không thể nghĩ ra chuyện gì khác ngoài lý do này.
Ngược lại Nghiên Nghiên vẫn lúc nhiệt tình lúc lạnh lẽo với Mặc Cảnh Thâm: “Ba làm bao nhiêu chuyện tổn thương mẹ, sao mẹ vẫn tha thứ cho ba?”
Lời nói của bọn trẻ khiến Mặc Cảnh Thâm dở khóc dở cười: “Quà cho các con đây.”
“Cảm ơn ba!”
“Hừ, con đã lớn rồi, sao còn mua búp bê cho con?”
Mặc Cảnh Thâm giật khóe miệng: “Được rồi, lần sau ba dẫn các con đến trung tâm thương mại, thích gì ba mua cho.” Không phải anh không muốn đi mua, mà cảm thấy thân thể rất suy nhược.
Đúng như Mộ Thiển nói, anh cần nghỉ ngơi thật tốt, nhưng bây giờ còn quá nhiều chuyện phải xử lý, Mặc Cảnh Thâm không thể dừng lại.
Anh tranh thủ về nhà thăm hai đứa con, chỉ cảm thấy cả người mệt mỏi, thậm chí chóng mặt, nào còn sức mà đi trung tâm thương mại mua quà cho bọn nhỏ.
“Anh hai?”
“Cảnh Thâm?”
Nghe thấy tiếng nói, Mặc Tiêu Tiêu và bà Mặc bước ra từ phòng khách.
Mặc Tiêu Tiêu vô cùng vui vẻ, nhanh chóng chạy về phía Mặc Cảnh Thâm, ôm cổ anh: “Anh đã về rồi à? Sao anh lại trở về?”
Lúc trước Mặc Tiêu Tiêu nhận được tin tức do Mặc Cảnh Thâm chính miệng nói với cô ta, anh đã không còn nhiều thời gian, cho nên cô ta còn tưởng Mặc Cảnh Thâm đã qua đời.
Có điều bây giờ anh lại đứng trước mặt, cô ta không khỏi kích động mừng rỡ, ôm chặt cổ anh, vừa cười vừa khóc, đấm lên vai anh: “Sao anh lại lừa em? Sao lại lừa em?” Đôi mắt ngấn lệ trừng anh, vẻ mặt phẫn nộ.
“Ôi chao Tiêu Tiêu, con làm gì vậy? Tự dưng đánh anh con là sao?” Bà Mặc răn dạy con gái.
“Con không sao.” Mặc Cảnh Thâm cười trừ: “Hai người sao rồi? Quân Dư đâu?”
“Nó đang ở công ty.
Gần đây nó rất bận, đã nửa tháng không về nhà rồi.” Bà Mặc nói.
Mặc Cảnh Thâm không nói gì, đi theo mọi người vào biệt thự.
Anh không ở lại đây lâu, lập tức rời đi, lái xe đến tập đoàn Fryer.
Lúc này, Mộ Thiển đang ngồi trước bàn