“Dave là tôi, Bạc Diệc Chu cũng là tôi.” Anh ta chỉ vào chính mình, cười tao nhã, sau đó chìa tay ra mời: “Mời cô Mộ.”
Mộ Thiển gật đầu, nói với An Nhiên: “Em ra ngoài chờ chị một lát.”
“Vâng, tổng giám đốc.” An Nhiên gật đầu, xoay người đi ra văn phòng.
Trong văn phòng, Mộ Thiển nhìn Dave, nói đúng hơn là Bạc Diệc Chu, hỏi: “Anh là anh trai của Bạc Dạ?” Chênh lệch tuổi tác… cũng quá lớn.
“Sao vậy? Trông tôi già lắm à?” Bạc Diệc Chu xòe tay, xoay người đi pha café cho cô, đồng thời nói: “Mẹ tôi đẻ tôi hơi sớm.
Tôi lớn hơn Bạc Dạ mười tuổi.” Anh ta lớn hơn Bạc Dạ 10 tuổi, Bạc Dạ lớn hơn cô 5 tuổi, hai người chênh lệch 15 tuổi.
Trước kia Mộ Thiển cảm thấy mình gọi anh ta là ông chú còn chưa đủ, nhưng bây giờ biết anh ta là anh của Bạc Dạ, mình còn anh ta là chú thì hơi… Loạn vai vế.
“Hèn chi.” Cô bật cười, bỗng nhớ tới chuyện chính, lập tức hỏi: “Anh đã sớm biết tôi là ai à?”
“Đương nhiên.”
“Vậy tại sao anh còn giam hàng của công ty tôi? Còn cố ý bắt tôi chờ hai tiếng?”
Bởi vì tương đối quen thuộc nên Mộ Thiển trừng anh ta, lên tiếng chất vấn.
“Đầu tiên, tôi không giam hàng của công ty cô, vậy thì cô có tới tìm tôi không? Thứ hai, hôm nay tôi thật sự bận họp.” Anh ta pha café xong, bưng qua cho Mộ Thiển: “Còn cô, bao nhiêu năm không liên lạc với tôi, chẳng lẽ là quên tôi?”
Lúc trước ở nước ngoài, có thể nói Dave là ân nhân của Mộ Thiển.
Bởi vì người sống đối diện phòng thuê của Mộ Thiển chính là Dave, hồi đó cô vừa chăm con vừa bận đi làm, mỗi ngày đều bận tối mày tối mặt.
Dave thấy cô quá bận nên bình thường rảnh rỗi đều sẽ qua giúp cô.
Cho nên hai người rất thân nhau.
Mãi tới khi cô về Hải Thành, hai người mới dần xa cách.
“Ở Los Angeles, vẫn là anh giúp tôi.
Vất vả lắm tôi mới rời đi, anh có thể được rảnh rỗi, sao tôi còn có mặt mũi quấy rầy anh.” Mộ Thiển nhấp một ngụm café, lại cười nói: “Sao tôi cảm thấy anh với Bạc Dạ không giống nhau nhỉ?”
Nếu Bạc Diệc Chu và Bạc Dạ giống nhau thì chắc cô vừa gặp mặt sẽ nhận ra.
Chẳng qua thế giới này thật nhỏ bé, không ngờ cô lại gặp hai anh em họ ở hai nơi khác nhau, đúng là duyên phận bất ngờ.
“Chúng tôi là anh em cùng cha khác mẹ.”
“Ha ha ha… Ra là thế.” Mộ Thiển cười lúng túng: “Xin lỗi anh, tôi không biết.”
“Không sao, có phải là chuyện gì đáng xấu hổ đâu.” Bạc Diệc Chu lại không quan tâm.
“Rầm!” Cửa văn phòng bị đẩy ra, hai người quay đầu lại, liền thấy Bạc Dạ hùng hổ xông vào phòng, nhìn lướt qua Mộ Thiển rồi đi thẳng tới trước mặt Bạc Diệc Chu, túm cổ áo sơ mi của anh ta, đấm mạnh lên mặt anh ta: “Bạc Diệc Chu, tại sao anh lại giam hàng của tập đoàn Fryer?”
“Ê, Bạc Dạ, đừng đánh! Anh hiểu nhầm rồi!”
Mộ Thiển đứng dậy ngăn cản, nhưng không thể giữ được Bạc Dạ.
Bạc Diệc Chu bị đánh ngã xuống sofa, mũi chảy máu.
“Chú ơi chú, chú không sao chứ?” Mộ Thiển lập tức rút mấy tờ khăn giấy đưa cho Bạc Diệc Chu: “Mau lau máu mũi đi.”
Bạc Diệc Chu cúi đầu lau máu mũi, phất tay: “Tôi không sao.”
Thấy anh ta không bị gì nghiêm trọng, Mộ Thiển mới thở phào nhẹ nhõm, ngẩng đầu lên thì thấy Bạc Dạ nhìn chằm chằm cô: “Hai người quen nhau sao?”
Mộ Thiển gật đầu: “Chúng tôi quen nhau từ rất nhiều năm trước.”
“Rất nhiều năm trước?”
“Vâng, khoảng chừng chín năm trước.”
Lúc cô vừa đến Los Angeles, tính đến bây giờ đã 9 năm trôi qua.
Ánh mắt sâu thẳm của Bạc Dạ nhìn qua nhìn lại giữa Mộ Thiển và Bạc Diệc Chu, một lúc lâu không nói gì.
Cuối cùng, anh mới hỏi: “Nếu hai người quen nhau thì tại sao anh ta lại